"Nói đến chuyện này tôi muốn khóc, chị dâu tôi sinh vào đúng kỳ nghỉ của tôi, trong nhà mọi người đều bận, chỉ có tôi và chị hai tôi là người rảnh rỗi, nên tôi và chị hai tôi phải hầu hạ chị dâu đang trong tháng, ai biết được, chị dâu tôi thì không nói làm gì, chị hai tôi bỗng nhiên tính tình thay đổi, trở nên ghét cái này, chán cái kia, tôi bị sai khiến đến gầy đi, chị ấy còn thì thầm những lời tôi nghe không hiểu, cái gì cô ấy là xuyên sách, cái gì làm giàu, aiya."
Cẩm Nhiên: "!!!"
Thật sự là đã lọt vào thế giới xuyên sách sao!
"Đại Hồng, chị hai của cậu tên gì nhỉ."
"Vương Đại Lệ."
Cẩm Nhiên: "Ai đặt tên cho mấy chị em nhà cậu vậy!"
Đại Hồng kiêu hãnh nói:
"Bà tôi, bà tôi là người có trí tuệ nhất trong nhà, bà ấy nói gì cũng đúng."
Cẩm Nhiên tò mò hỏi:
"Đại Hồng, cậu có thể nói một chút về trí tuệ của bà cậu thể hiện ở đâu không?"
Đại Hồng:
"Cả nhà chúng tôi có thể ăn no, không chết đói còn có lương thực dư thừa."
Cẩm Nhiên tỏ vẻ đồng ý, sau đó cũng tỏ vẻ kiêu ngạo:
"Trí tuệ của bà nội tôi cũng như vậy."
Sau đó hai người lại vui vẻ nói những chuyện mà bản thân biết.
"Đúng rồi, Ny Ny, cậu có biết thôn chúng ta thôn sắp có nhóm thanh niên trí thức tới không?"
Cẩm Nhiên nghĩ ngợi, hẳn là nam chính đến.
Cô lại hỏi:
"Nói như vậy thôn chúng ta là lần đầu đón nhận thanh niên trí thức à."
Đại Hồng gật đầu:
"Có ai nói không phải đâu, lúc trước ba tôi bị áp lực lớn, vẫn luôn không muốn nhận, nhưng lần này không còn cách nào khác.
Nghe nói là có mười người đến đây, hy vọng bọn họ đều là người có khả năng làm việc."
Cẩm Nhiên cảm thấy hy vọng của Đại Hồng sẽ thất bại.
Những thanh niên trí thức này cũng không là tốt đẹp gì, tương lai sẽ có náo nhiệt để xem, hơn nữa, lại có nhiều người cùng xuyên qua.
Nếu chuyện đã như vậy, chỉ còn có một biện pháp, che kín áo giáp nhỏ, ẩn nấp đến cùng, thuận tiện xem náo nhiệt.
Sau một ngày học, thời gian mà Cẩm Nhiên sảng khoái nhất chính là lúc ăn cơm trưa, thời gian còn lịa cô đều cảm thấy buồn ngủ.
Cô uể oải đi theo Đại Hồng về nhà, Đại Hồng tràn đầy sức sống nói:
"Ny Ny, chúng ta mau trở về xem thanh niên tri thức trông như thế nào, xem người từ thủ đô có chỗ nào khác chúng ta. ”
Cẩm Nhiên rũ rượi nói:
"Chúng ta đều có một cái mũi, hai con mắt, một cái miệng, có gì mà lạ chứ. ”
Đại Hồng không khỏi màng, nhanh tay túm lấy Cẩm Nhiên chạy về thôn.
Vừa lúc thôn trưởng nhận được tin nhóm thanh niên tri thức trở về. Người trong thôn cũng không làm việc mà tập trung xem náo nhiệt.
Thôn trưởng miệng lưỡi lưu loát nói chuyện, Đại Hồng lên tiếng cảm thán:
"Trông ba mình thật là uy phong nha, ở nhà mình không ai nghe ba nói hết, bà nội mà thấy ba mở miệng liền nhắm mắt lại. ”
Cẩm Nhiên:
" Đây là điều cô nên biết sao? Cô sẽ không bị thôn trưởng diệt khẩu chứ?"
- Các ngươi đều là thanh niên có chí, có văn hóa, có tri thức, nhưng nếu các ngươi đã đến nông thôn, vậy phải tuân thủ quy củ ở nông thôn, chỉ cần cố gắng làm việc, kiếm được công việc là có thể ăn no, còn phải hòa thuận với tất cả mọi người.
Nói hết gần nửa giờ, Cẩm Nhiên nhân lúc giải lao quan sát nhóm thanh niên tri thức.
Có tổng cộng mười người, năm nam năm nữ.
Trong số đó có một người thanh niên rất đáng chú ý, đeo kính đen, mặc áo sơ mi trắng và quần màu xanh quân đội, trông khá lịch sự.
Cô xác định đây chính là nam chủ, bởi vì Thẩm Diễm Hồng đang ngượng ngùng, không ngừng dán mắt vào người ta.
"Xin chào trưởng thôn, tôi tên là Mạnh Phàm, chúng tôi xuống nông thôn để hỗ trợ kiến thiết, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng thật tốt.
Chúng tôi đã đi một quãng đường dài tới đây, mọi người đều mệt mỏi rồi nên muốn đi xem chỗ ở về sau rồi nghỉ ngơi và khôi phục, để có thể tham gia lao động tốt hơn. ”