"Con gái à, con đừng cảm thấy áp lực, con chỉ là theo gen mẹ không thể học giỏi được thôi, gốc rễ đã vậy rồi thì dù con có cố gắng thế nào cũng vô dụng thôi."
Lời này vừa hay bị Vương Thúy Phân nghe được, ba cô ngay giây sau đã bị mẹ bạo lực gia đình.
Sau đó Cẩm Nhiên lại giả vờ giả vịt tốt bụng hỏi han ba mình, thế là đã được ông cho hai hào tiền quỹ đen cất giấu, sau đó chuyện này lại bị Vương Thúy Phân biết được.
Ba Thẩm lại thêm một phen bị bạo lực gia đình.
Sau đó Cẩm Nhiên vui vẻ cất năm hào mẹ thưởng vì thành thật đi, cô cười đến thật đểu cáng, y như một con cáo nhỏ.
Ngày nào Cẩm Nhiên cũng ở trong không gian học tập đến tối, lần trước có mở được một số sách vở và tài liệu học tập.
Cô ngay lập tức lục tìm một số sách hữu ích, sau đó đắm mình trong việc học.
Thỉnh thoảng dành chút thời gian bồi Đấu Kim đôi chút.
Đấu Kim hiện giờ đã có thể chạy nhảy xung quanh rồi, Cẩm Nhiên cũng mặc kệ nó, chỉ cố gắng dạy cho nó cách đi vệ sinh.
Đấu Kim rất thông minh, học một loáng là xong, mỗi lần nó muốn đi ấy đều đi đến nơi Cẩm Nhiên đã chuẩn bị sẵn cho mình.
Còn bên này, con đường bước tiến của Thẩm Diễm Hồng không được suôn sẻ cho lắm, mỗi khi cô ta đến chỗ mấy thanh niên tri thức đều gặp được Vương Đại Lệ.
Cô ta cũng biết mình là con gái con đứa, khi không đi đến đây để tìm mấy anh thanh niên trí thức rất có điều tiếng, vì vậy cô ta đã dùng kế sách để làm quen lấy lòng các nữ thanh niên tri thức, cô ta đã phải giúp bọn họ rất nhiều việc.
Nhưng cứ hễ có mặt Vương Đại Lệ, thì nhóm nữ thanh niên trí thức lại làm như hâm mộ Vương Đại Lệ ra mặt, bởi vì cô gái đó chính là con gái của trưởng thôn.
Hừ, mỗi vậy thôi có gì mà to chứ, một chức trưởng thôn cỏn con thôi mà tưởng mình là quan to sao.
Cứ khi nào Thẩm Diễm Hồng đến chỗ mấy thanh niên tri thức đều gặp phải Mạnh Phàm.
Nhưng lần nào gặp được cô ta đều cố gắng hết sức phô bày ra sự xuất sắc của bản thân, rồi nhân cơ hội hỏi này nọ nhằm kéo cho mối quan hệ được gần gũi hơn.
Mạnh Phàm cũng khá có ấn tượng đối với cô gái thôn quê này.
“Đồng chí Thẩm à, bây giờ đồng chí đã học được đến đâu rồi.
Tôi thấy mấy câu hỏi của cậu gần đây , có câu phải thuộc nội dung kiến thức của năm hai rồi ấy, hơn nữa tôi thấy cô cũng rất thông minh, nếu cứ tiếp tục giữ phong độ như vậy, nhất định cô có thể thi đậu được cấp ba đó."
Thẩm Diễm Hồng vừa vui mừng kinh ngạc, lại vừa đầy bất an xấu hổ nhìn Mạnh Phàm.
“Thật vậy sao? Anh thấy tôi khả năng thi vào cấp ba sao? Tôi thật muốn cảm ơn anh.
Nếu không có sự giúp đỡ của anh, tôi thật không biết mình còn có thể tiếp tục học không nữa, bởi tiền học phí đều do tự tay tôi kiếm, có đôi khi tôi thực sự không biết mình có thi nổi không nữa.”