"Các người đã cứu một cậu bé? Người nhà của cậu ấy có phải là người trong thị trấn không?"
Thẩm Diễm Hồng ngạc nhiên hỏi.
Vương Thúy Phân bất mãn nói:
"Sao lại ngạc nhiên như vậy? Nó là một cậu bé, các người có biết nó không?"
Thẩm Diễm Hồng cảm thấy bản thân mình thất thố, móng tay sắp cắm vào trong thịt, vì vậy trấn định lại một chút, rồi nở nụ cười thiếu tự nhiên nói:
“Không, cháu chỉ đoán thôi, không có gì đâu!”
Nói xong liền xoay người bước vào phòng của mình.
Cẩm Nhiên bắt chước mỉm cười như nhân vật phản diện, xin lỗi nha, tôi sẽ thu một chút lợi ích trước.
Ba Thẩm:
"Con gái, con đau răng à?"
Cẩm Nhiên:
"Là bởi vì nụ cười của con không đủ tà ác sao?”
Cẩm Nhiên ăn xong, tắm rửa sơ qua một chút, nói một câu liền trở về phòng ngủ của mình, Đấu Kim nhìn thấy Cẩm Nhiên thì hưng phấn vẫy đuôi, sau đó liền lạnh lùng quay người lại, cụp đuôi, bộ dạng như bị tổn thương tình cảm.
Cẩm Nhiên cũng biết là mình sai nên đành dỗ dành:
"Hôm nay ra ngoài mẹ thật sự rất nhớ Đấu Kim, mẹ luôn tự hỏi không biết Đấu Kim có nhớ mẹ không, có phải đang nghĩ đến đồ ăn hay trà đúng không?"
Hôm nay Đấu Kim ăn nhiều đến mức bụng căng tròn, cúi đầu cố gắng liếm láp bụng mình, Cẩm Nhiên buồn cười ôm lấy Đấu Kim, nhỏ giọng nói:
"Chờ một chút, mọi người đều ngủ cả rồi, mẹ sẽ dẫn con đi chơi."
"Gâu ~~" Sau đó nó liền tha cho cô.
"Ny Ny, đừng chơi với chó nữa, mau đi ngủ đi, không phải ngày mai còn đến trường nữa sao?
Đừng để ngày mai lại không dậy nổi."
Giọng nói thúc giục của Vương Thúy Phân vang lên.
"Được rồi mẹ, con đi ngủ đây.
Ba và mẹ cũng đi ngủ sớm một chút đi, cũng đã mệt mỏi cả ngày rồi."
. . . .
Sau khi ngủ trong không gian và thức dậy, cảm giác rất dễ chịu, cô lại chơi nửa ngày với Đấu Kim.
Sau đó, ngay trên du thuyền cô tìm được chỗ mát xa làm đẹp.
Hạnh phúc cũng chỉ đến thế thôi.
Dùng mặt nạ triệu đô của quý cô, nằm trên ghế mát xa triệu đô, mà kiếp trước có nghĩ cũng không dám nghĩ, cô vô cùng thoải mái thở dài, cô để lại cho Đấu Kim một cái, cũng không có tác dụng gì, chủ yếu là khoe giàu.
Ngày hôm sau, Đại Hồng đến nhà tìm Cẩm Nhiên rủ đến trường, kinh ngạc hỏi:
"Cậu bôi phấn cho trắng mặt hả?
Hai ngày nay không thấy mà trông cậu trắng hơn nhiều đó, có bí quyết gì không vậy, chỉ tớ làm với."
Cẩm Nhiên nói kiểu thèm đánh:
"Trời cho vẻ đẹp khó mà che giấu nha."
Đại Hồng: "Nếu cậu biết nói tiếng người thì hai chúng ta còn có thể tay trong tay làm bạn tiếp đó."
Việc học hành của Cẩm Nhiên cũng trở nên tốt đẹp hơn, không còn giống vịt nghe sấm khi nghe giảng bài nữa, đôi khi, cô tự kiểm tra bản thân trong không gian, cũng đạt số điểm không tồi.
Nếu tiếp tục như vậy, không chừng đến lúc đó, tới thời điểm thi tuyển sinh đại học, cô vẫn có thể lọt vào trường đại học tốt ở thủ đô.
Cẩm Nhiên cảm thấy bản thân dường như đã quên cái gì đó, nhưng lại không xác định được là cái gì, cô cũng không để ý, sớm muộn gì cũng có thể nhớ lại thôi.
Một thời gian ngắn nữa, trường học sẽ có cuộc thi cuối kỳ, kiểm tra xong là có thể nghỉ hè, các anh trai cũng có thể trở về nhà.
Cẩm Nhiên nghĩ đến thì rất thích thú, trong khoảng thời gian này, cô cũng phải thật nghiêm túc cố gắng ôn tập, các giáo viên đều đặc biệt chú ý đối với Cẩm Nhiên, họ nghĩ rằng có thể sẽ có hạt giống được chọn vào trường cấp 3.
Hôm nay, Cẩm Nhiên tan học về đến nhà, cô nhìn thấy sân nhà mình bị người trong thôn vây quanh.
Cẩm Nhiên vội vàng đẩy mọi người ra, chạy vào trong sân.
"Chị ơi, em tới chơi với chị nè, chị có vui không?"
Một giọng nói trẻ con dỗi dỗi vang lên.
Cẩm Nhiên lúc này mới nhận ra đó là gia đình Đoàn Đoàn. Cô cùng mọi người lễ phép chào hỏi một tiếng.
"Oẳng oẳng ~" mau cứu chó ~
Cẩm Nhiên nhìn thấy Đoàn Đoàn rất cố gắng ôm lấy Đấu Kim, nhưng không để tâm đến lời cầu cứu của Đấu Kim, còn tự an ủi nói:
"Xem hai đứa trẻ chơi đùa thật vui."
Người nhà họ Khúc đứng dậy muốn đi, nhưng bà cụ Thẩm nói gì cũng không cho đi.
Có điều trong nhà cũng không có đồ ăn ngon gì.
Nhất thời bà không biết phải làm sao, muốn giữ người dùng bữa thì không thể không có đồ ăn ngon. . .