Rổ trúc được đặt ở dưới đất phòng bếp, cô bé nằm ở trong đó, ngửa đầu chỉ nhìn thấy đỉnh nhà, từng hàng cỏ tranh, muốn xem thử xem mẹ ruột đang bận làm việc gì cũng không xem được.
Mẹ ruột đời trước của cô bé xuất thân dòng dõi thư hương, là một tài nữ có tiếng. Là một người con gái nổi tiếng nhất những chuyện trong bếp bà ấy không bao giờ động đến, cho dù trong nhà có khách quý đến cần chiêu đãi thì bà ấy cũng chỉ đến phòng bếp xem đầu bếp nấu ăn, chỉ điểm hai câu, cho dù tự mình rửa tay nấu canh.
Người mẹ kiếp này của cô bé lại rất biết nấu ăn, Mục Thanh ân ân rên lên, đợi cô bé lớn rồi là có phúc ăn rồi.
Mục Thanh quay đầu, giấu mặt vào trong lòng của mẹ, con là con gái mà, sao mẹ lại nói chuyện thô lỗ như vậy? Nói muốn thay quần áo cũng được mà.
Lâm Ngọc dựa vào kinh nghiệm chăm sóc con gái, tự nói tự trả lời: “Bây giờ cũng đến giờ rồi, mẹ cho con tiểu.”
Một đứa nhóc thì có gì mà xấu hổ, bỏ đi, dù sao thì cũng là mẹ ruột, không nhắc nữa. Thời đại này, cô bé vẫn chưa hoàn toàn thích nghi với cuộc sống bây giờ. Còn có thân thể này, cô bé cảm thấy bản thân đã quen thuộc rồi, có lúc làm ra một xíu thái độ của con nít, ngay cả bản thân mình cô bé cũng không dám tin.
Giải quyết xong ba trường hợp khẩn cấp, uống sữa xong rồi, Mục Thanh rất thoải mái ngủ trong giỏ trúc động đậy tay chân, trong miệng thì a a ô ô, Lâm Ngọc nghe thấy liền cười, Mục Thanh xác thực đang tiếp tục cố gắng, cô bé đang cố gắng học nói chuyện.
Mục Kế Đông tan làm trở về nghe thấy tiếng cười của vợ, anh cũng bất giác nở nụ cười, từ khi chuyển nhà đến đây, vợ cũng cười nhiều hơn rồi.
“Hai mẹ con em đang nói gì đó?”
Lâm Ngọc mỉm cười đứng dậy: “Anh về rồi, mau đi rửa tay đi, trưa hôm nay nhà chúng ta ăn mì trứng gà, bột mì là Thanh Thanh cho.”
Mục Kế Đông bế con gái lên hôn một cái: “Con gái ngoan!”
Mục Thanh ghét bỏ quay đầu, bẩn chết đi được!
“Mau lấy khăn lau mặt cho con đi, không thì chút nữa lại khóc lên bây giờ.”
“Con gái anh không thích khóc nhè đâu.” Mục Kế Đông trên miệng thì nói như vậy.
Nhưng vội vàng lấy khăn ướt lau mặt cho con gái, anh cũng nhìn ra được, cô bé này hơi coi trọng, yêu sạch sẽ, hễ mà anh không rửa tay sờ mặt của cô bé là cô bé sẽ ầm ĩ.
Mục Kế Đông ghẹo con gái, Lâm Ngọc bận rộn trong phòng bếp, nước trong nồi sôi lên, cô ấy nhào bột cứng thành từng sợi dài, rồi đè thành một khối bột dày bằng ngón tay cái và rộng bằng ngón tay, nâng lên hạ xuống, những sợi mì bay vào nồi nước sôi như bông tuyết, lăn tăn trong nồi nước nóng.
Mì nấu đến chín rồi, đập hai quả trứng gà ra khuấy tan rồi đổ vào nồi, rắc chút muối và hành đã thái ra, bữa trưa đã sẵn sàng rồi.
Mì sợi được bưng lên, Mục Kế Đông khịt mũi mạnh mẽ ăn một bữa, nóng đến mức mồ hôi thuận theo cổ chảy xuống, bữa cơm này ăn thật thoải mái.
Mặt Lâm Ngọc mang theo nụ cười,: “Ăn nhiều một chút, không đủ thì em chia một ít cho anh, em ở nhà không có làm việc gì nhiều nên không có đói lắm.”
“Em ăn đi, chỗ này của anh đủ rồi.”
Lúc chưa chia tài sản ăn tệ hơn bây giờ nhiều, bây giờ có thể có bữa cơm ngon như vậy thì còn có gì mà không đủ nữa chứ.