"Cũng không có gì lợi hại, thuần thục là được rồi." Bình thường vào thời điểm đầu bếp Vương nấu ăn cũng sẽ không nói chuyện phiếm với những người khác, nhưng bữa ăn sáng này là hắn làm cho mình ăn, nên tâm tình cũng không quá giống với những lúc làm việc bình thường, cũng vui vẻ nói nhiều hơn hai câu: “Cô cũng tới làm thử xem."
"Tôi có thể làm sao?" Lâm Niệm hỏi.
"Có cái gì mà không thể chứ, thử làm một chút thì có sao đâu, dù sao làm khó coi cũng là cô tự ăn." Vương đầu bếp cười nói, đè thấp hai tay, động tác so với trước chậm hơn một chút, “Cô nhìn kỹ tay của tôi, có thể học được hay không thì phải xem vào bản lĩnh của cô."
Lâm Niệm ý thức được điều gì đó, vẻ mặt trở nên rất nghiêm túc.
Trước đó cô chưa từng tiếp xúc qua chuyện này, nhưng điểm tốt nhất của cô chính là nghiêm túc, cho nên sau khi đầu bếp Vương nói xong, cô lập tức nghiêm túc xem động tác của đối phương, đem mỗi một động tác của đối phương đều ghi tạc trong đầu.
Lúc đầu bếp Vương tự mình làm bữa sáng, nguyên liệu nấu ăn trên bàn luôn nhiều hơn so với chính hắn ăn một chút, hắn cũng sẽ thuận tay đem những nguyên liệu nấu ăn này làm ra các món ăn.
Cho nên Lâm Niệm vẫn có không gian để rèn luyện.
Chỉ là cô cũng rất cẩn thận, sợ bản thân mình làm không tốt, mỗi một động tác đều là hoàn toàn học theo đầu bếp Vương để làm, tuy rằng tốc độ đặc biệt chậm, nhưng quả thật khi tạo hình bánh xong cũng có khuôn có dạng.
Cô không nặn nhiều, chỉ nặn tượng trưng hai ba cái, sợ đến lúc đó mọi người ăn bánh bao nhân nước thịt mà cô nặn sẽ cảm thấy mất hứng.
Đầu bếp Vương cũng không nói nhiều, tay chân lưu loát gói kỹ phần còn lại, sau đó đem tất cả bánh bao nhân nước thịt đều hấp lên.
Vào bảy giờ rưỡi sáng, những người đến ăn sáng lục tục có mặt, cũng không ai nói với họ chuyện buổi sáng.
Nhưng Lâm Niệm cũng rất cao hứng khi không có ai nói bánh bao buổi sáng ăn không ngon.
Đầu bếp Vương không phải mỗi ngày đều đến phòng bếp ăn sáng, nhưng sau này Lâm Niệm đã hình thành một thói quen, đó là hơn bảy giờ một chút sẽ đi đến phòng bếp.
Bởi vậy cũng dần trở nên quen thuộc với Hồ Vịnh Mai, cô đã giúp đỡ cô ấy làm nhiều việc hơn một chút, nhưng lúc không cần cô, cô vẫn sẽ cầm sách ở cửa học.
Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, chỉ chớp mắt đã đến ngày một tháng mười.
Ngày một tháng mười là ngày cả nước cùng chúc mừng, hơn nữa ngày một tháng mười năm nay vừa vặn vào thứ bảy, công việc ở nhà hàng bận rộn hơn bình thường không ít, ngay cả những người đi làm buổi trưa như Lâm Niệm cũng cố ý yêu cầu đi làm thêm hai giờ, 10 giờ sáng đã bắt đầu làm việc.
Cũng may trước khi đi làm, mọi người nhận được tiền lương, hơn nữa trước đó đã nói đến việc được nhận được tiền lì xì nên ngày hôm nay tất cả mọi người đều rất nhiệt tình.
Lâm Niệm cầm tiền lương chín mươi đồng, lập tức rút ra mười đồng trả lại Đổng Phúc Ny, cất tám mươi đồng còn lại vào người, trong lòng cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Buổi chiều lúc làm việc, Đổng Phúc Ny ngồi ở một bên tán gẫu với cô.
“Mồng một tháng mười ở trung tâm thành phố nhất định rất náo nhiệt, đặc biệt là ở bên đường Phong Lâm, chỉ tiếc chúng ta lại phải ở nhà hàng làm việc như vậy, mỗi lần đến những ngày nghỉ như vậy, đều sẽ bận rộn hơn rất nhiều so với bình thường, cho dù là đến ngày nghỉ cũng không có khả năng được nghỉ vào hôm nay, không có cách nào tham gia náo nhiệt."
"Hôm nay thật sự có rất nhiều người a." Lâm Niệm cũng không nhịn được mà cảm khái, cô đã làm việc nhiều ngày như vậy, số lượng người đến vào ngày hôm nay so với lúc bình thường náo nhiệt nhất còn nhiều hơn gấp mấy lần.
"Thật vất vả mới gặp được ngày tốt như vậy, nhất định ai cũng muốn ra ngoài dạo chơi." Người ngồi ở bên kia cũng nói tiếp, "Nhưng mà vào ngày Quốc Khánh này rất đông người, nếu như muốn đi mua đồ vào ngày này thì thật ra không thích hợp, con gái tôi năm ngoái vào ngày Quốc Khánh mua một bộ quần áo ở đường Phong Lâm, qua ngày nghỉ lại tới, rẻ hơn những mười đồng."