Lâm Niệm thấy cô ấy nói như vậy, cũng biết bình thường phỏng chừng không có ai nguyện ý tán gẫu việc này với cô ấy, dù sao chuyện như vậy nghe qua quả thật khiến người ta không quá thoải mái, hơn nữa còn nghẹn khuất.
Lúc này Lâm Niệm nguyện ý nghe, Đổng Phúc Ny đem toàn bộ chuyện trong nhà cô ấy nói ra.
Trong nhà Đổng Phúc Ny có hai chị gái một em trai, sau khi kết hôn thì dọn ra ngoài ở nhà chồng, sau khi chồng cô qua đời, cô vốn định về nhà ở, nhưng trong nhà đã không còn phòng của cô nữa.
Về phần nhà chồng, bởi vì Đổng Phúc Ny cùng chồng cô không có con, đều nói cô khắc chồng, cũng không chịu để cho cô ở, cô thật sự không có cách nào nên mới ra ngoài tìm công việc bao ăn bao ở để làm.
Nhưng cô vẫn nhớ nhà, cách một đoạn thời gian sẽ về nhà một lần, sau đó mỗi lần về nhà, nhà chồng đều đòi tiền từ trong tay cô, nhà mẹ đẻ cũng lấy của cô một chút, tiền trong tay cô cũng không còn nhiều lắm.
Nếu không phải nhà hàng này bao ăn bao ở, cô đại khái ngay cả cuộc sống bình thường cũng không sống nổi.
Nghe xong chuyện của Đổng Phúc Ny, Lâm Niệm chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, đối với "Nhà", cô cho tới bây giờ cũng không có chút lưu niệm nào, kiếp trước là như vậy, kiếp này cũng là như vậy.
Cho nên bất kể là kiếp nào, cô đều lựa chọn rời đi mà không quay đầu trở lại, hơn nữa cho tới bây giờ cũng không có ý định muốn trở về.
“Chị Đổng không nghĩ tới việc không trở về nữa sao? "Lâm Niệm hỏi.
“Cái này…” Đổng Phúc Ny do dự một hồi lâu, sau đó lắc đầu nói: "Vậy cũng không được, tôi cũng không có con cái, nếu như lúc này không về nhà, chờ khi già đi thì càng không trở về được, còn không bằng thừa dịp hiện tại tạo quan hệ tốt với những đứa trẻ, chờ tôi già rồi, chúng nó có thể cho tôi miếng cơm để ăn."
Lâm Niệm cúi đầu rửa chén.
Đổng Phúc Ny cho rằng có người đến, vội vàng làm việc, kết quả rửa sạch chén bát trong chốc lát cũng không thấy có người đến, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, tất cả mọi người đều đang làm chuyện của mình, không ai chú ý các dô.
Vốn dĩ cũng như vậy, các cô chỉ cần làm tốt những công việc của mình là được, tâm sự lúc làm việc, cũng sẽ không có người quản.
Nghĩ như vậy, Đổng Phúc Ny thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Lâm Niệm cười nói: "Tiểu Lâm, không có việc gì, không có ai tới đâu.”
Nhưng mà sau khi cô nói xong, Lâm Niệm vẫn chăm chú rửa chén, không có ý để ý đến cô.
Đổng Phúc Ny cong cánh tay, khuỷu tay chọc chọc cô "Sao không nói lời nào?”
“Không muốn nói chuyện." Lâm Niệm thấp giọng nói.
"Sao lại không muốn nói chuyện? Cô không thoải mái sao?" Đổng Phúc Ny quan tâm hỏi.
Lâm Niệm ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Em cảm thấy khi nói ra lời này thì khẳng định chị sẽ không thích nghe, đến lúc đó chúng ta cãi nhau, cho dù là ai nhất định cũng sẽ cảm thấy không vui, cho nên em không muốn nói ra."
"Cô cái đứa nhỏ này, nói chuyện còn rất khách khí." Đổng Phúc Ny cười nói: “Nói đi, cùng lắm thì tôi bảo đảm với cô, mặc kệ cô nói cái gì, tôi khẳng định sẽ không cảm thấy không vui, như vậy được chưa?”
Lâm Niệm nhấp môi, tựa như là đang suy tư lời nói của Đồng Phúc Ny, một hồi lâu sau, sau khi bị Đồng Phúc Ny thúc giục một lần nữa cô mới mở miệng nói chuyện: “Chị Đổng, chúng ta tính toán tiền lương đi, chị xem thử xem em có tính đúng không?”
“Được.” Đồng Phú Ny sảng khoái gật đầu: “Tôi thấy mấy ngày nay cô xem trọng sách vở như vậy, cũng học được không ít đi.”
Nghe đến đó, Lâm Niệm mới bẻ ngón tay bắt đầu tính toán: “Chúng ta trước tiên tính tiền ăn cơm đi, một ngày ăn ba bữa, một bữa tốn khoảng 3 hào, một ngày liền tính là 1 đồng, một tháng tốn mất 30 đồng để chi tiêu cho việc ăn cơm, một năm chi tiêu mất 360 đồng, mười năm chi tiêu mất 3600 đồng."
"50 tuổi về hưu, cứ tính chúng ta sống đến năm 70 tuổi trước, 20 năm chi tiêu mất khoảng 7200 đồng.”
"Tiền lương mỗi tháng của chị Đổng là 180 đồng, cho nhà chồng cùng nhà mẹ đẻ tổng cộng là 150 đồng, tương đương với một nhà 75 đồng, năm nay chị Đổng bao nhiêu tuổi rồi?”