Nói đơn giản vài câu, mọi người đều ai bận phần người nấy, ai đi ra ngoài thì ra ngoài, ai thu dọn thì thu dọn.
Hôm nay thời tiết rất khả quan, trời nắng ráo, nhưng nói thế nào cũng đã vào thu, trước đó còn từng mưa, cũng không thể cảm nhận được bao nhiêu ấm áp.
Cũng không biết có phải do tâm tình không tệ hay không, Tảo Nhi đi ở trên núi, cảm thấy toàn thân đều là tràn đầy sức lực.
Giống như là ngày thường, sau khi nàng ấy ăn cơm xong, bởi vì luôn ăn không đủ no, trong bụng vẫn có loại cảm giác trống rỗng, hôm nay lại không có.
Nhưng nàng ấy cũng không nghĩ nhiều, rất nhanh đã chú ý tới việc tìm đồ dọc đường.
Hôm nay phương hướng các nàng chọn trước kia đã đi qua, lần này dự định tiếp tục xâm nhập sâu hơn, đoàn người bước chân nhẹ nhàng, nhạn bay qua nhổ lông, dọc đường hễ gặp được đồ ăn có thể ăn, dù là chỉ có lác đác mấy cái cũng sẽ rất cẩn thận nhặt lấy cất đi.
Cứ như vậy tích tiểu thành đại, chờ đi đến vị trí, trong gùi của mọi người đều tích góp được một lớp đồ vật mỏng manh.
Tảo Nhi ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời, đã gần trưa, theo lý thuyết nên nhét chút đồ lót bụng, nhưng hôm nay nàng ấy lại không cảm thấy đói chút nào.
Nàng ấy nhịn không được nói với Đại Ngưu: "Thật sự là cổ quái, lúc này ta còn chưa đói bụng nữa!"
Bình thường lượng đồ ăn sáng cũng không lớn, đến lúc này bụng giống như gà trống, đúng giờ bắt đầu gáy. Nhưng hiện tại, không chỉ có bản thân Tảo Nhi không cảm thấy đói, ngay cả tiểu tử dễ đói nhất trong đội ngũ cũng không lên tiếng.
"Ngươi không nói ta thật đúng là không phát hiện đâu, hình như là không đói bụng."
Đại Ngưu cũng rất giật mình, hắn quay đầu hỏi: "Xuyên Tử, ngươi thế mà cũng không cảm thấy đói sao?"
Trong đội ngũ tìm thức ăn, Xuyên Tử luôn là người kêu đói đầu tiên, trước đó nếu không phải đói đến không chịu được, cũng sẽ không đầu óc choáng váng nhét nấm vào miệng.
Những người còn lại nghe xong, cũng dồn dập nói mình không đói bụng, toàn bộ đội ngũ vậy mà không ai cảm thấy đói.
Lần này ngay cả Lưu Nhị Sơn cũng cảm thấy buồn bực: "Chuyện này là sao, một người không đói bụng thì thôi, một đám chúng ta lại đều chịu đói giỏi như vậy? Cùng nhau đi tới đây chúng ta cũng không uống mấy ngụm nước thì phải?"
Nước hắn nói là nước thần tiên do Phương Tiên Nhi cho, uống có thể chống đói một lúc, nhưng cũng không đến mức này.
Tảo Nhi bỗng nhiên nghĩ đến cái gì: "Nhị Sơn thúc, các thúc buổi sáng đều ăn bánh ngọt đúng không?"
"Đúng." Lưu Nhị Sơn gật đầu, hỏi: "Ngươi muốn nói, bánh ngọt Phương Tiên Nhi cho ta rất chống đói?"
Tảo Nhi nói: "Ta nghĩ tới nghĩ lui, điểm khác biệt duy nhất giữa ta và ngày thường, chính là sáng sớm chúng ta đều đã ăn qua bánh ngọt."
"Chờ sau khi trở về, ta lại hỏi các thẩm hôm nay có đói nhanh hay không, nếu như cũng giống như chúng ta, vậy khả năng cao chính là công lao của nó, sáng mai có thể thử một lần nữa."
Trước đó công hiệu kỳ lạ của nước thần cũng là thử ra như vậy, mọi người đều không có ý kiến.
Đại Ngưu vui vẻ nói: "Nếu như bánh ngọt kia thật sự bao no như vậy, vậy thì quá tốt rồi!"
Vừa nói chuyện, mọi người cũng không chậm trễ chính sự, tiếp tục tìm kiếm đồ vật, đại khái là nghĩ bánh ngọt kia có thể no bụng, trong bụng lại rất no, cả người đều là sức mạnh, chớp mắt lại đi được quãng đường rất xa.