Mùa hè nóng như thiêu đốt, ngay cả buổi tối trời vẫn còn oi bức, nên hiện giờ cây lộc vừng cổ thụ ở cổng làng Chu Điền chật ních đàn ông, đàn bà và trẻ em đang đứng hóng mát.
Ve sầu trên cây vo ve không ngớt, nhưng chúng cũng không thể át được những lời đàm tiếu dưới gốc cây.
Nếu bàn về tin tức oanh động nhất trong làng gần đây, hiển nhiên là không thể bỏ qua tin về con trai của Điền quả phụ- Điền Chí Thành.
Ngày thường hắn đi trộm gà trộm chó thì đã đành, nhưng hai hôm trước hắn lại nhân lúc nữ thanh niên trí thức đi đến ven sông để gặt cỏ heo rồi đẩy người ta xuống sông, sau đó giả vờ nhảy xuống đem người cứu lên.
Chỉ là trên đường cứu người, những người làm việc xung quanh đó đều hô hào lên rồi chạy đến vây xem.
Vì hiện tại đang là mùa hè nên mọi người thường mặc ít quần áo, nữ thanh niên trí thức kia mặc một chiếc áo sơ mi trắng in hoa, sau khi ngâm nước vải liền dính sát vào người.
Điền Chí Thanh ôm cô ấy đi trên đường hơn nửa giờ mới đưa được người về tới chỗ ở của nhóm thanh niên trí thức.
Chưa đầy một ngày cả làng đều biết nữ thanh niên trí thức Mục Hiểu Hiểu bị Điền Chí Thành cứu từ dưới sông lên.
“Tôi nghĩ đứa nhỏ nhà họ Điền cố tình làm như vậy thì có, không phải là thấy cô gái nhà người ta xinh đẹp cho nên mới muốn cưới con bé ấy vào cửa hay sao? Bằng không làm gì có cô gái tốt nào nhìn trúng nhà hắn đâu?”
“Chứ còn gì nữa, Điền quả phụ kia sức khỏe yếu kém, hơn nữa trong nhà chỉ được hai gian phòng rách nát, ngay cả lễ hỏi còn không bỏ ra được, lần này thanh danh của nữ thanh niên trí thức kia cũng không còn nữa, cho dù không muốn thì cũng phải gả vào cửa.
Có khi nhà bọn họ nghĩ ra ý tưởng này thật đấy!”
“Đừng nói linh tinh, thằng nhóc nhà họ Điền đúng là không ra gì, nhưng Điền quả phụ là một người tốt, việc trong và ngoài nhà đều có bà ấy lo liệu quán xuyến, lỡ đâu sau khi kết hôn thằng nhóc họ Điền kia hiểu chuyện hơn thì sao!?”
“Theo tôi thấy thì một thanh niên trai tráng làm việc để nuôi ba miệng ăn cũng không quá khó.”
“Vậy cứ chờ mà xem, tôi thì còn lâu mới tin!”
Sau một hồi tranh luận bọn họ liền nói sang chuyện khác.
Còn cái người đang bị cả thôn bàn tán là Điền Chí Thành thì giờ này đang nằm trong phòng ngủ, chăn đệm trên giường cũng bị anh đá vào một góc.
“Con trai, mau dậy đi.” Điền quả phụ lay người Điền Chí Thành, nhẹ giọng nói: “Tối qua mẹ nhờ con sửa lại mái nhà.
Nếu con còn không sửa là ban đêm mưa dột ướt hết nhà cho coi.”
Nghe thấy tiếng động, Điền Chí Thành ậm ừ đáp, nhưng một lúc sau vẫn không có động tĩnh gì.
“Con trai, con không muốn kết hôn với thanh niên trí thức Mục hay sao? Đến lúc đó bà mối tới xem nhà, thấy nhà ta đã cũ còn bị gió lọt qua thì cũng kì cục lắm.”
Sau khi nghe tên của Mục Hiểu Hiểu, Điền Chí Thành liền tỉnh táo lên không ít, giọng nói mơ hồ đáp: “Con biết rồi mẹ, giờ con dậy sửa ngay đây.”
“Vậy con mau dậy đi, mẹ đi nấu cơm tối.” Điền quả phụ thở dài, dù có làm hay không thì anh chịu nhận lời đã là tốt lắm rồi, vẫn đỡ hơn ngày xưa thấy chai dầu đổ còn không thèm dựng lên.
Sau khi Điền quả phụ đi ra ngoài, Điền Chí Thành tỉnh dậy trong cơn mê, anh nhìn chằm chằm vào nóc nhà được lợp bằng mớ cỏ tranh cùng xà ngang, trong đầu hiện lên một vài hình ảnh, một lúc lâu sau mới phản ứng lại.
Hình như anh xuyên qua thật rồi.
Từ thời hiện đại phát triển xuyên qua những năm 1970, là thời kì mà mọi người phải thắt lưng buộc bụng sống qua ngày và phải làm việc để kiếm công điểm, nguyên chủ cũng cùng tên với anh là Điền Chí Thành.
Điền Chí Thành ở thời hiện đại từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, vừa học vừa đi làm để trang trải sinh hoạt phí cùng tiền học, sau khi học xong đại học anh đã tìm được một công việc cũng coi như tạm ổn, cho đến khi đi trên đường tình cờ ra tay cứu giúp một con chó mà bị ô tô đâm phải.
Sau đó anh phát hiện ra mình có một hệ thống Taobao, có thể dùng nguyên liệu hiện có để đổi lấy những sản phẩm trong tương lai.