"Đợi tới khi hai người kết hôn, thì anh ta nhất định sẽ nâng niu cô lắm đây, làm gì như chúng tôi, chỉ có thể cố gắng mà đi làm, haizz, đúng là cùng là con người với nhau mà số mệnh nó khác quá ha."
Miệng Đỗ Phương thì nói như vậy, nhưng nụ cười trên mặt chưa từng ngừng, rõ ràng là cô ta đang cố ý khiêu khích Mục Hiểu Hiểu.
Một người bạn cùng phòng khác lớn tuổi hơn là Mai Quyên, luôn là người đứng ra hòa giải cho mọi người, lên tiếng:"Tiểu Phương, Hiểu Hiểu đã đau lòng lắm rồi, em đừng có nhắc mãi chuyện cũ nữa."
Đỗ Phương không cho là đúng, cô ta đang cố ý nói như thế mà, trước kia khi còn ở trong con phố nhỏ, vì Mục Hiểu Hiểu có ngoại hình xuất chúng, mà luôn nhận được sự yêu thích của người lớn, tận tới lúc trưởng thành rồi, vẫn không ít chàng trai thích thầm cô.
Trong số đó có cả người mà Đỗ Phương để ý, sau này hai người đã cùng nhau rời phố, nhưng Đỗ Phương vẫn không ít lần đâm chọt Mục Hiểu Hiểu, đa phần chỉ cần Mục Hiểu Hiểu không thèm để ý là được.
Thế nhưng lần này Mục Hiểu Hiểu bị hãm hại, Đỗ Phương còn thiếu chút là trong mơ cũng cười tỉnh, lại ngày nào cũng treo nụ cười trên môi, nhất là lúc thấy Mục Hiểu Hiểu buồn bã, tâm trạng của cô ta càng tốt hơn.
Vừa rảnh rang một cái, là sẽ ngay lập tức đâm chọt Mục Hiểu Hiểu.
Đỗ Phương "hừ" một tiếng: "Thì sao nào? Chị Quyên, em nói chuyện còn không cho nữa sao? Thanh niên trí thức xa quê như bọn mình đâu phải chỉ mình cô ta Mục Hiểu Hiểu là nữ thôi đâu, tại sao Điền Chí Thành lại không đẩy người khác, mà lại cứ nhất quyết phải đẩy cô ta xuống nước mới chịu?", nói xong liếc Mục Hiểu Hiểu một cái lại tiếp tục: "Cái gì xảy ra mà không có nguyên do của nó cơ chứ, ai biết được trong đầu người ta đang nghĩ cái gì!"
Tuy rằng Mục Hiểu Hiểu tức giận, nhưng cũng hiểu rằng Đỗ Phương là một kẻ điên, bạn cãi lý với cô ra một câu, có khi cô ta cãi lại luôn mười câu.
Mặc dù vậy bây giờ Mục Hiểu Hiểu không có tâm trạng để cãi nhau với cô ta, nên đành dứt khoát xoay người lại, đối diện với cửa sổ không thèm để ý Đỗ Phương nữa.
Đỗ Phương thấy Mục Hiểu Hiểu không cãi lại được mình, nên khẽ hừ một tiếng, tâm tình vô cùng vui vẻ.
Điền Chí Thành không biết Mục Hiểu Hiểu ở kí túc xá nào, vậy nên đành vươn tay chặn một nữ thanh niên trí thức đang muốn ra ngoài đi rót nước lại hỏi.
"Chào cô, tôi muốn tìm Mục Hiểu Hiểu, xin hỏi cô ấy ở khu kí túc xá nào vậy?"
Nữ thanh niên trí thức đánh giá anh ta một lượt, mới nhớ ra Điền Chí Thành là ai, nhanh chóng lùi lại mấy bước, đôi mắt mang theo cảnh giác, nói: "Anh đợi ở đây một lát, tôi giúp anh đi gọi Mục Hiểu Hiểu ra."
Trong khu Thanh niên trí thức, cô gái kia lại lùi thêm chục bước nữa, nếu để cái tên vô lại Điền Chí Thành này đi vào, vậy thì to chuyện rồi.
Điền Chí Thành cảm nhận được ánh mắt khinh bỉ kia, nhìn theo nữ thanh niên trí thức đi vào trong gọi người, trong lòng anh chợt có chút ngại ngùng.
...
Dù sao kiếp trước ở hiện đại, anh từng là một thanh niên ba tốt*, rất tích cực hăng hái tham gia các hoạt động từ thiện làm việc nghĩa, hiện tại nhờ phúc của nguyên thân, anh trở thành một tồn tại mà các hội nữ thanh niên trí thức muốn tránh còn tránh không kịp.
(ý là những thanh niên có thành tích tốt, đạo đức tốt, kỹ năng xã hội tốt)
“Mục Hiểu Hiểu, bên ngoài có người tìm cô kìa.”
Nữ thanh niên trí thức đứng ở cửa khu nhà tập thể để gọi cô, một lát sau, Mục Hiểu Hiểu mới chầm chậm từ trong phòng đi ra ngoài.
Điền Chí Thành đứng ngoài sân khu nhà tập thể của thanh niên trí thức, anh đứng dưới gốc cây đa, nhìn qua là có thể thấy được bóng dáng cao lớn của anh.
Đỗ Phương đứng cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trên mặt cô ta lộ ra nụ cười vui sướng khi thấy người khác gặp họa.
“Hiểu Hiểu, đối tượng của cô tìm đến cô rồi kìa, cô còn không mau ra gặp người ta đi.”