Xuất Vân Quan nằm cuối một con hẻm cũ, bên cạnh là cây xanh cùng những ngôi nhà cổ, mang một vẻ đẹp riêng, xa lánh thế gian.
Theo lời sư phụ, đạo quan này đã †ôn tại hàng trăm năm.
Xuất Vân Quan từng có vị trí đắc địa, nhưng sau này khu vực này phát triển và tái định cư, khiến đạo quan dần bị che khuất ở trong hẻm.
Ra khỏi hẻm này là trung tâm Lâm Thành, nhưng những tòa nhà cao tâng đã che khuất nó, làm giảm đi lượng tín đồ đến đạo quan bái phỏng cầu khấn.
Trước đạo quan là tượng tổ sư gia Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn, tay cầm quạt hương bồ. Phía sau là sân và sương phòng. Vì vị trí hẻo lánh, lượng tín đồ ít, tiền cuối cùng đã dùng để mua đồ cho sư phụ đi du mục. Giờ đây, họ gần như không còn gì.
Lục Trường Lan đang lau bụi sau bức họa tổ sư gia. Thấy cô trở về, anh hỏi: "Sư tỷ đã xong việc chưa?"
Anh trẻ hơn Lục Kiến Vi hai tuổi, mặc đạo bào, toát lên vẻ điển trai cùng phong cách học giả thời xưa.
Mười năm trước, anh bị lạc và suýt nữa bị bọn buôn người bắt cóc, nhưng may mắn được lão đạo sĩ cứu giúp. Đến nay, anh vẫn chưa tìm thấy gia đình của mình.
Họ là hai đệ tử duy nhất của lão đạo sĩ, học đạo pháp từ ông và giờ đây đã thành thạo việc vẽ phù cùng bài trí trận pháp. Tuy nhiên, khi họ lên cấp 3 thì chỉ có thể về thăm đạo quan vào những kỳ nghỉ! Còn hiện tại sau kỳ thi đại học, họ dành thời gian nghỉ hè để dọn dẹp lại đạo quan.
Dù sư phụ đã nuôi dưỡng cả hai người, nhưng họ chưa bao giờ hỏi tiên đến từ đâu và cũng không muốn hỏi.
Trước đây, đạo quan có ba người. Bây giờ chỉ còn lại hai, nhân số ít ỏi đến tháng thương.
"Làm xong rồi." Lục Kiến Vi bật quạt mini lên. Gió thổi vào mặt xua tan cái nóng mùa hè, làm cho tinh thân phấn chấn hơn.
Cô lấy tài liệu ra để xem lại một lần nữa.
Có rất nhiều nội dung được viết trên đó nhưng kết luận cuối cùng là quyền sở hữu của đạo quan giờ đây đã nằm trong tay cô.
Trước khi trọng sinh, Lục Kiến Vi cũng từng tiếp nhận thừa kế Xuất Vân Quan như thế này.
Dường như cô tỉnh dậy và trở về ba ngày trước, Lục Kiến Vi cảm thấy khá bối rối. Lúc đó cô không sao cả, chỉ là cứ gặp ác mộng liên miên, nhưng gặp ác mộng cũng không đến nỗi bị hù chết chứ.
Cô nhẹ nhàng massage huyệt thái dương và thở dài... Nếu phải sống lại một lân nữa, lần này cô sẽ nuôi sống bản thân và đạo quan này như thế nào.
Trong lúc đang mê man, Lục Trường Lan sau khi thay đồ đã bước vào từ bên ngoài, nói: "Sư tỷ, đệ đi trước."
Lục Kiến Vi hiểu tình hình của anh, nên gật đầu nói: "Cẩn thận trên đường, khi đến nơi nhớ thông báo." Sau khi dọn xong mọi thứ ở đạo quan, Lục Trường Lan nhắc nhở cô một số điều cần lưu ý, trước khi đi anh đã cho cô vài lá phù màu vàng,"Ðây là những gì đệ vẽ gần đây."
Tất cả đều là các lá phù trừ tà, thậm chí có một hoặc hai lá phù thu hút sấm sét, Lục Kiến Vi không ngân ngại nhận lấy.
Về việc vẽ bùa thì sư đệ có nhiều tài năng ở phương diện này hơn cô.
Lục Kiến Vi hỏi: "Bùa thu hút sấm sét tốn nhiều sức lực để vẽ lắm phải không?"
"Ừm, bởi vậy mới phải sử dụng tiết kiệm." Lục Trường Lan rất đơn thuần, lo lắng nói: "Sư tỷ nhớ quảng cáo cho đạo quán nhé! À đúng rồi, tờ rơi lần trước đệ đưa sư tỷ đã phát hết chưa?”
Mục tiêu lớn nhất của anh là khiến Đạo Quan Xuất Vân trở nên nổi tiếng quốc tế. Ngày nào anh cũng luôn lo lắng về sự phát triển của đạo quan.