"Lý Ngôn Hè, Phục Anh đối với cô tốt như vậy, tại sao cô còn bán thứ cô ấy cho cô?I"
Nhậm Vũ Lan không nhìn nỏi hai người tiếp tục trò chuyện tốt như thế, cô có chút hoài nghỉ Phục Anh đã quên những gì đã xảy ra trước đó, vì vậy cô ta bắt đầu phẫn nộ thay Phục Anh.
"Úi, cậu im đi!" -Phục Anh trừng mắt nhìn Nhậm Vũ Lan, ánh mắt lập tức trở nên ghét bỏ.
"Bởi vì... tôi cần tiền á" - Lý Ngôn Hề trả lời với một nụ cười không chút ngại ngùng.
"Phục Anh, có phải cậu vẫn luôn biết những chuyện này? Tôi xem cậu có vẻ không hề ngạc nhiên chút nào" - Có Dao nhìn biểu hiện của hai người mà suy đoán.
"Tôi biết chứ, những thứ vụn vặt đó ngay từ đầu đã không có giá trị bao nhiêu. Các cậu có biết Ngôn Hè tạo ra lợi nhuận bao nhiêu..."
"Phục Anh, tới giò về rồi kìa." - Lý Ngôn Hè đã nằm xuống giường của mình rồi vội ngắt lời Phục Anh muốn nói tiếp theo.
[... Nói tiếp đi, vừa rồi Phục Anh muốn nói cái gì đó? ]
[Có lẽ nào Lý Ngôn Hè không chỉ là cứu mạng cô ấy đơn giản như vậy? ]
[À. Nhậm Vũ Lan đó thực sự là kỹ nữ trà xanh, tôi nghĩ cô ấy đang ước ao cùng đồ ki]
[Chỉ có tôi còn quan tâm đến việc 5 triệu đã được chuyển chưa sao... ]
Phục Anh cũng phát hiện mình có vẻ nói quá nhiều, tháy Lý Ngôn Hè lại chuẩn bị ngủ rồi, đành phải gọi tài xé.
"Dù sao, nếu các cậu muốn yên ổn sóng ở trong ký túc xá này, không được làm cái gì mờ ám sau lưng Lý Ngôn Hè, bằng không kết cục của máy người sẽ giống kẻ nặc danh buổi chiều, hiểu chưa2"
Trước khi rời đi, Phục Anh nói với máy người Nhậm Vũ Lan nói ra một đoạn như vậy.
"Tôi hiểu, tôi hiểu" - Nhậm Vũ Lan vội vàng gật đầu, tỏ vẻ rất ngoan ngoãn, Phục Anh tháy cô ta như vậy, cũng không tiếp tục tức giận nữa, phát phát tay rời khỏi ký túc xá.
Nhìn tháy Nhậm Vũ Lan như bị giáo viên mắng, Lý Ngôn Hề không khỏi có chút buồn cười.
Phục Anh cái gì cũng tốt, nhưng lại bá đạo trong lời nói và hành động, mặc dù sống trong một gia đình bình thường trong 16 năm đầu nhưng sau khi trở thành người thừa kế của Phục gia, các phương diện đều dung hợp vô cùng tót, có khi cô hoài nghỉ cô ấy trời sinh tính tình tiểu thư, bá đạo như vậy cũng không biết là giống ai nữa. "Lý Ngôn Hê, hôm nay cậu có một tiêt học chính, tại sao cậu không đọc sách đi?" - Cố Dao đi tới hỏi.
"Đủ đề vượt qua kỳ thi là được?" - Lý Ngôn Hè ngáp một cái, mặc dù cô không buôn ngủ lắm.
"Như vậy sao được! Sau khi tốt nghiệp cậu sẽ không thật sự muốn đến nhà Phục Anh chứ? Tôi nói cho cậu biết, là phụ nữ, trước tiên bản thân phải có gắng mới được, cho dù Phục Anh đối với cậu rát tốt, chính cậu cũng phải ưu tú, cuốn sách của tôi đã ghi chú ngày hôm nay, cô có thể đọc qua một cái."
Có Dao công bình nói, sau đó lấy sách giáo khoa ra đặt trên bàn cạnh giường của Lý Ngôn Hè.
Lý Ngôn Hề không biết nên cười hay nên khóc, nhưng cô thành thật cằm lên xem, thấy Lý Ngôn Hề hiếm khi chăm chỉ suy tư, Có Dao hài lòng đi về chỗ ngồi của mình.
Lý Ngôn Hề nhìn chằm chằm vào cuốn sách giáo khoa kinh tế học với đầy đủ các điểm chính và chú thích, có vẻ nghiêm túc cau mày, nhưng suy nghĩ của cô đã đi xa hàng nghìn dặm.
Đã chuyển được 3 triệu cho Lão Chu, bổ sung hàng hóa cho các công ty trong thời gian sớm nhất như thường lệ, còn hai khoản 1 triệu để còn chỉ các thứ khác, chỉ còn vài ngày nữa thôi, cô muốn nắm chặt thời gian.