[Thôi xong, hai người cả người trống rỗng cái gì cũng chưa chuẩn bị]
[Mau đi trốn đi á, đứng ở chỗ này chờ xác sóng tới cắn sao2]
[Cầu bảo hộ Anh Anh Anh]
Trên sân thể dục, thấy Phục Anh chuẩn bị chạy về phía ký túc xá, Lý Ngôn Hề lập tức giữ cô áy lại.
"Thời điểm động đất nơi an toàn nhất là nơi trống trải như sân thẻ dục" - Lý Ngôn Hề nói.
"Đúng nhai! Tôi bị choáng sao, chạy về ký túc xá chạy làm gì?" - Phục Anh lằm bảm.
"Chúng mình ở chỗ này chờ một lát đi, nói không chừng chút nữa là hét"
Lý Ngôn Hề tuy rằng ra vẻ trần định, nhưng là Phục Anh phát hiện tay cô đã ra một tầng mò hôi.
Àm ầm àm!
Một tòa nhà ký túc xá nam sinh gần sân vận động bất ngờ đỏ sập!
Ngay sau đó, hai người họ không thẻ phân biệt được là mình đang rung chuyển hay các tòa nhà xung quanh đang rung chuyển, vô só người từ lối vào sân thẻ dục chạy vào bên trong sân, bọn họ thét chói tai, khóc rống, phía sau họ là những tòa nhà liên tục sụp đỏ.
"Có Dao, Có Dao vẫn còn ở trong ký túc xái"
Phục Anh nhìn thảm trạng cách đó không xa, thực rõ ràng trong những tòa nhà đó còn có rất nhiều sinh viên không có chạy ral
"Cho dù giờ tụi mình trở về cũng chen không ra"
Lý Ngôn Hề nhìn đám đông đang hoảng loạn, hầu hết các cô gái vẫn đang mặc đồ ngủ. Trong đám đông nhiều người liều lĩnh lao về phía trước, mặc kệ bản thân bị đánh ngã, trong trường hợp này, ngay cả khi họ muốn trở lại ký túc xá, cũng không có cách nào.
"Hy vọng bọn Có Dao đều không có việc gì"
Phục Anh biết mình sót ruột cũng vô dụng, chỉ có thể hy vọng Có Dao chạy nhanh.
Nhưng mà lúc này tình huống của Có Dao lại không tót lắm.
Ký túc xá của bọn họ ở lầu bảy, khoảng cách khá xa, thời điểm động đất phát sinh Nhậm Vũ Lan và Có Dao đều ở trong ký túc xá, hai người đang tránh ở dưới bàn run bản bật. "Nam Thành sao lại có động đât? Hiện tại chúng ta có nên chạy vê sân thê dục?"
Cố Dao còn loáng thoáng nhớ rõ thời tiểu học học qua kiến thức về động đát, chỉ là hiện tại ký túc xá rung lắc quá mạnh, giường đệm của Phục Anh đều ngã trên mặt đát.
"Tôi không dám cử động, chân tôi mềm nhũng!"
Nhậm Vũ Lan vừa nói xong, hai người liền nghe tháy thanh âm bên ngoài có thứ gì ầm ầm sập xuống, theo sau đó rung lắc mãnh liệt, Cố Dao bò về phía cửa sỏ, sau đó mở to hai mắt nhìn ra bên ngoài.
Ký túc xá bên cạnh đổ lên ký túc xá của bọn họ, từ lầu 3 trở xuống dưới đã hoàn toàn bị nghiền nát!
"Có Dao, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?"
Nhậm Vũ Lan vẫn cứ núp ở dưới bàn, cô ta nghe tháy bón phương tám hướng truyền đến tiếng kêu thảm thiết càng thêm mãnh liệt.
"Bọn mình cần thiết nghĩ cách đi ra ngoài, kế bên... ký túc xá bên cạnh đã sụp đồ rồi."
Cố Dao thở hồn hẻn, sau đó loạng choạng mang giày thẻ thao, áo ngủ là kiểu tay dài quần dài, cô không cần thay, nhưng không có khả năng mang dép lê chạy ra đúng không.
"Không được không được, tôi chạy không được, chúng ta tìm chỗ trốn trước đi, được không?" - Nhậm Vũ Lan vươn tay nắm chặt Có Dao, tựa hồ sợ cô áy chạy trốn.
"Tôi đỡ cậu chạy! Cậu đỏi đôi giày nhanh lên! Không có việc gì đâu, mọi người đều chạy ra bên ngoài kìa" - Cố Dao an ủi nói, cô phát hiện Nhậm Vũ Lan sức lực tương đương đối lớn, làm cô không thé làm đối phương buông tay.
Phanh!
Tủ quần áo cạnh tường của Phục Anh cũng ngã xuống mặt đất, quần áo và túi xách cũng rơi đầy đất, ngay sau đó một cây thép đột nhiên từ vách tường bắn ra ngoài, chặn ngang nện trên giường của Phục Anh.
Thật ghê quá, may mà Phục Anh không có ở đây... Có Dao nghĩ thằm.
Hai người ngơ ngác nhìn hai giây, Có Dao càng thêm kiên định quyết tâm chạy ra ngoài, cô lùn hơn Nhậm Vũ Lan gần một cái đầu lại có thể kéo Nhậm Vũ Lan từ dưới bàn ra ngoài.
"Cậu yên tâm, tôi nhát định sẽ mang theo cậu chạy ra ngoài!" - Có Dao thần sắc kiên định nói.