Quách Dung Dung cũng không biết cháo nấu từ nồi cơm điện lại thơm ngọt như vậy, lúc cháo mới nấu được một nửa cô đã nghe mùi thơm nồng đậm, Có Dao còn cắt một đĩa nhỏ xúc xích giăm bông và một gói kim chỉ, chờ cháo nấu xong ba người ngôi vây quanh cùng nhau ăn, Quách Dung Dung không khỏi ăn ngấu nghiền.
"Tôi sắp chét đói rôi, thì ra Ngôn Hè cũng biết náu cơm"
Có Dao giơ một ngón tay cái cho Lý Ngôn Hè.
"Chỉ là bỏ vào nỏi nấu, có cái gì khó, là chúng ta hoạt động thời gian dài, cậu đói bụng mới cảm thấy ăn ngon" - Lý Ngôn Hè trả lời nói.
Thời điểm ba người ăn cơm, Lý Ngôn Hề còn đi nhìn thoáng qua ngoài cửa sỏ.
Xác sóng lại nhiều.
Bát quá trong trường học hẳn là cũng có một ít người sống sót, bởi vì đời trước cô chính là một trong những may mắn người đó sóng sót chạy thoát ra.
Hiện tại là sáng sớm ngày đầu tiên, ba người các cô ở chỗ này chắc là không có ván đề quá lớn...
Thanh âm quen thuộc vang lên, chuông báo giờ vào lớp lúc 8 giờ rưỡi, nhưng vang lên trong sân trường yên tĩnh cùng trống trải có vẻ khác lạ và quỷ dị.
Tiếng chuông vang lên, dưới lầu xác sống tụ tập liền bắt đầu di chuyển về hướng tiếng chuông truyền đến.
"Chúng nó đi rồi?" - Cố Dao nhìn những quái vật đó tản ra, có chút cao hứng nói.
"Không, là do âm thanh, tiếng chuông đi học hấp dẫn chúng nó đi rồi" - Quách Dung Dung nhìn phương hướng chúng nó di chuyển, sắc mặt tràm trọng trả lời.
"Vậy là cho dù chúng nó biến thành quái vật, cũng vẫn là có tiềm thức sao? Nghe tháy tiếng chuông liền chạy tới đi học?"
Có Dao cảm thấy có chút cảm động, những thứ đó quả nhiên vẫn là các bạn cùng trường yêu thích và phán đầu học tập!
Quách Dung Dung sắc mặt phức tạp nhìn Cố Dao, liếc mắt một cái, vừa rồi cô ta nói rõ ràng như vậy, đầu óc cô nương này không bị thiếu sợi dây nào chứ?
Lý Ngôn Hề cũng bát đắc dĩ vừa định giải thích lại một lần nữa cho bạn cùng phòng ngây thơ hồn nhiên nhà mình, nhưng lúc này, tiếng chuông di động của cô vang lên.
Là Chu Phong.
"Này, lão Chu, hiện tại anh đang ở đâu?"
Lý Ngôn Hè bắt điện thoại liền vội vàng hỏi, cô lo lắng lão Chu sẽ nói ra nội dung tin nhắn lúc trước. vì thế chỉ có thể hỏi trước đối phương như vâv. Chu Phong đứng ở nóc nhà kho hàng trong lòng cảm thây hơi kỳ quái, lúc trước không phải sếp Lý gửi tin tức kêu anh ta đi kho hàng sao?
Bát quá nghĩ rằng có lẽ Lý Ngôn Hề chỉ là xác nhận anh có tới không, vì thé liền trả lời nói:
"Tôi đang ở tổng kho hàng, hiện tại đang bị mắc kẹt, à không, hiện tại tôi cũng đủ an toàn"
Tổng kho hàng công ty Đào Lý có ba tầng lầu chiếm diện tích tương đối lớn, nguyên vật liệu cùng thành phẩm của tổng công ty cùng chi nhánh đều đặt ở chỗ này.
Bởi vì là xưởng chế biến thực phẩm, cho nên vì phòng ngừa chuột, côn trùng có hại sẽ ảnh hưởng đến thực phẩm trong kho, nên ba tằng lầu kho hàng đều áp dụng hình thức tự động hoá, ngày thường nhân viên an ninh cũng ở phòng điều khiển nhìn các camera giám sát kho hàng, sẽ không có người canh gác bên trong kho hàng.
Hiện tại toàn bộ ba tằng kho hàng, cũng chỉ có mình anh ở đây.
"Tình huống bên anh thế nào? Trong trường học tôi, tất cả đều là quái vật ăn thịt người"
Giọng Lý Ngôn Hè hơi hơi run rẫy, ngữ khí tuy rằng rất trấn định, nhưng ngược lại làm Chu Phong cảm tháy đó chỉ là giả vờ bình tĩnh.
"Trong phòng trực ban của công ty, đã không có người bình thường"
Chu Phong là cấp dưới đắc lực của Lý Ngôn Hè, di động có thẻ tùy lúc xem toàn bộ video giám sát.
Tuy rằng lúc thấy được anh ta rát muốn đi cứu người, nhưng nhớ tới Lý Ngôn Hè dặn, anh vẫn dẳn lòng lại, sau đó anh phát hiện, những người bị cắn hay cào bị thương không lâu sau cũng biến thành những đồng loại của quái vật, dù lúc áy anh chạy tới cứu cũng không làm nên chuyện gì.
Cho nên giờ phút này anh thấy mình may mắn vô cùng khi đang ở tổng kho hàng, mà dưới chân anh, bên trong nhà xưởng công ty Đào Lý, một đám quái vật đang ngắng đầu dùng đôi mắt trắng bệch không có con ngươi đang nhìn anh chằm chằm...