Thấy xe dừng bên ngoài, Quách Dung Dung nhanh chóng mở ra cửa lớn ký túc xá hô:
"Mau vào đây!"
Trương Thành Quang cùng Nhậm Vũ Lan đã không chút do dự nhảy xuống vọt vào trong cửa ký túc xá, nhóm người Trằn Minh cũng không có dám chậm trễ thời gian.
"Cô Quách, chờ em một chút." - di động của Quách Dung Dung truyền đến giọng nói của cô gái bên ngoài.
"Được, Ngôn Hè em cẩn thận."
Quách Dung Dung khẩn trương nhìn về phía bên ngoài, cô cầu nguyện, cầu nguyện Lý Ngôn Hè có thể bình an trở vẻ.
"Là cô Quách?! Sao cô lại ở chỗ này?"
Nhậm Vũ Lan tràn đầy kinh ngạc, Quách Dung Dung là một thai phụ, cô ta nhớ rõ lúc trước cô ấy cũng ở sân thẻ dục, cô ấy như thé nào lại ở chỗ này?
"Là Ngôn Hè và Có Dao đã cứu cô"
Quách Dung Dung nhìn cũng không nhìn Nhậm Vũ Lan liền trả lời.
"Cô áy chính là Lý Ngôn Hề?"
Trương Thành Quang cảm thấy, Lý Ngôn Hè này cùng người Nhậm Vũ Lan nói lúc trước, hoàn toàn không giống nhau nha.
Lúc này đây, không có người trả lời hắn.
Thấy mọi người đều nhìn chằm chằm bên ngoài thay Lý Ngôn Hề lo lắng, cũng không có người để ý tới hai người bọn họ, Nhậm Vũ Lan cũng nhìn về phía bên ngoài.
Xe vận tải lại khởi động lần nữa.
Lúc xe vận tải chạy về trước thì đồng thời một bóng hình xinh đẹp mảnh khảnh từ trong cửa xe nhảy xuống, bóng người kia nhanh nhẹn lại uyển chuyển nhẹ nhàng, ngay cả khán giả trước màn hình cũng không khỏi hồi hộp thay cô.
[ nữ hiệp hiện thế nhaIII ] [ Giá trị nhan sắc này, bộ dáng này, tôi mê nhaI ]
"Không xong! Có xác sống tới!"
Chu Khải Duệ cũng thay cô gái kia khẩn trương, mắt thấy ba con xác sống nhảy tới trước mặt cô gái kia, vò tớil
Chỉ thấy Lý Ngôn Hề cũng không có tránh ba con xác sóng kia, mũi chân nhẹ nhàng nhảy lên, mượn lực dẫm lên đầu con xác sống cao nhát trong ba con, sau đó vững vàng tiếp đất! Giây tiêp theo, ba con xác sông kia đồng thời bị côn sắt trong tay Lý Ngôn Hê quét ngang qua đi, trực tiếp ngã xuống trên mặt đất.
Lúc này, xe vận tải không người điều khiển cũng đâm qua một con lại một con xác sống, sau đó đâm tới bậc thang ròi lật nghiêng giữa đường.
"Cô ấy thật là lợi hại!" - Chu Khải Duệ tán thưởng nói, xe vận tải đâm chết mười mấy con xác sống.
"Ngôn Hè rất khó làm người ta thát vọng" - Quách Dung Dung cũng tán thưởng nói.
Lý Ngôn Hề từng bước thối lui phía sau, cũng không ham chiến, cô không có hứng thú biểu diễn đại chiến một người đấu với hơn một ngàn con xác sống trước mặt nhiều người như vậy.
"Mau lên, Ngôn Hề mau tiến vào!" - Quách Dung Dung hô.
Lý Ngôn Hè gật gật đầu, nhanh chóng lui vào bên trong cửa kính ký túc xá, Trịnh Vũ và Chu Khải Duệ cũng đồng loạt đóng lại cửa kính, một vài con xác sóng mặt đầy máu tươi dùng mặt dán ở trên cửa kính, ở bên ngoài gầm rú.
Hà Nhược Nhụy và Nhậm Vũ Lan đều xoay đầu, không hề xem những khuôn mặt so quỷ còn khó coi hơn.
Cũng may bên trong ký túc xá còn có một cái cửa cuốn sắt, vài nam sinh hợp lực kéo xuống dưới, lập tức toàn bộ lầu một ký túc xá đều tối sầm, máy người sóng sót sau tai nạn đều hoàn toàn xui lơ ở trên mặt đất.
"Cảm ơn cậu, cậu đã cứu chúng tôi."
Trần Minh không có quên cảm tạ Lý Ngôn Hè.
"Ừm, đều là bạn học, nên giúp đỡ nhau mà”
Lý Ngôn Hề lúc này mới phát hiện Nhậm Vũ Lan cũng ở trong đó, bất quá cô cũng hơi hơi kinh ngạc mà thôi.
"Ngôn Hè, Phục Anh và Cố Dao đâu?" - Nhậm Vũ Lan hỏi.
"Ở bên trong phòng ký túc xá"
Lý Ngôn Hè chỉ là nhàn nhạt trả lời, sau đó dẫn mọi người đi đến thang máy.
"Hà hà, chúng tôi thật đúng là may mắn, được đi thang máy độc nhất vô nhị trong truyền thuyết của đại học Nam Thành nha."
Làm nam sinh, Chu Khải Duệ cũng có nghe nói qua nhà giàu số một Nam Thành - Phục Anh ở ký túc xá trang bị một thang máy riêng cho mình, không nghĩ tới hôm dưới tình huống như vậy mình được đi vào.