Thông qua chuyện vừa phát sinh ở trong phòng nam sinh khi nãy, Lý Ngôn Hề trên cơ bản đã xác định, mình đối với nguy hiểm có một loại linh cảm kỳ lạ.
Cô hiện tại có thể cảm nhận, người bị cô coi là có nguy hiểm - Trương Thành Quang đang bị vài người cách ly ở phòng ký túc xá bên cạnh.
Mà hai nữ sinh vốn dĩ ở phòng bên cạnh phòng nam sinh dường như lại đồi chỗ, lần này bọn họ dứt khoát dọn tới phòng ký túc xá ở cuối hành lang, giống như muốn cách xa phòng có nam sinh vừa bị cách ly.
Thật thú vị, Lý Ngôn Hề mỉm cười.
Những thứ này kiếp trước cô chưa bao giờ thể nghiệm qua, vì cái gì hiện tại sẽ đột nhiên xuất hiện?
"Ngôn Hè, vừa rồi em... đột nhiên phát hiện tình huống bên kia như thế nào vậy?"
Quách Dung Dung cũng ngủ không được, cô ta vừa mới đứng ở ngoài cửa nhìn một lúc, cũng biết bên kia đã xảy ra chuyện gì.
"Em cũng không biết, giống như vừa gặp một cơn ác mộng, đột nhiên cảm thấy chung quanh xuất hiện nguy hiểm, em liền theo trực giác đi qua"
Lý Ngôn Hề giải thích như thé, quả thật là cảm giác chân thật của cô.
Chẳng lẽ thế giới thực ngoài kia lại ra cái chiêu gì mới?
Loại trực giác này rót cuộc là tốt hay xáu?
Lý Ngôn Hẻ không hề rối rắm lâu, bởi vì cô phát hiện hiện tại cô thậm chí biết được tình huống của phân nửa khuôn viên trường.
Chỗ nào có xác sống nhiều, nơi nào có ít, còn có nơi nào có người sống sót...
"Này có thẻ là giác quan thứ sáu của em, đôi khi cảm giác của con người, khoa học cũng rất khó giải thích rõ ràng" - Quách Dung Dung nói.
"Ừm, hy vọng loại giác quan thứ sáu này sẽ giúp ích cho chúng ta"
Lý Ngôn Hè cười nói, nếu loại cảm giác này không phải chỉ tạm thời xuất hiện hôm nay, thì sẽ giúp ích rất nhiều cho kế hoạch sau này của cô, chỉ là khán giả đã xem được cô biến hóa.
Thật hy vọng Phục Anh nhanh tỉnh lại, cô có thể hạ thấp một chút cảm giác tồn tại 4.
Như thể nghe được Lý Ngôn Hề cầu nguyện, sáng sớm ngày thứ ba Phục Anh đã tỉnh dậy.
"Sao lại như vậy. ai đem tôi trói trên giường? Có mưu đồ gây rối gì?"
Ký ức Phục Anh còn dừng lại ở thời điểm sau khi trận động đất phát sinh, cô chỉ nhớ rõ ở trên sân thể dục người đến người đi, mơ mơ hồ hồ được Lý Ngôn Hề mang trở về. sau đó cái dì cũng không biết. "Nơi này là ký túc xá nữ, ai có thê mưu đồ gây rôi với cậu hả”
Trong mắt Lý Ngôn Hè tựa hồ nổi lên một ít nước mắt, tuy rằng cô che giấu thực tốt, nhưng Phục Anh vẫn tháy được.
Hình như Có Dao bị trói giống cô còn đang ngủ trên giường, kế bên còn có Quách Dung Dung - giảng viên khoa tin học - cũng mỉm cười nhìn cô, Phục Anh tức khắc càng thêm bói rối.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vì sao Ngôn Hề mang vẻ mặt giống như cô đã may mắn sống sót?
"Phục Anh, em đừng có gấp, em là bị tôi và Ngôn Hè cùng nhau trói lại, bởi vì sau khi em té xu, thế giới chung quanh chúng ta đã hoàn toàn thay đổi."
Quách Dung Dung giải thích, càng cảm thấy bi thương hơn.
Đúng vậy, toàn bộ học sinh trường học, hiện tại sóng sót chỉ còn vài người bọn họ, cũng không biết nơi khác còn có bao nhiêu người sống sót, còn có ông chồng trường kỳ đi công tác của côi.
Lý Ngôn Hề cởi bỏ dây trói trên chân Phục Anh, cô đỡ Phục Anh đi đến bên cửa sổ, sau đó chỉ vào bên ngoài làm Phục Anh nhìn xuống.
"Cái gì vậy, tôi còn đang nằm mơ hả? Đừng nói giỡn nha."
Phục Anh nói, cô có chút khó tiếp thu, loại chuyện này sao có thể chứ? Toàn trường chỉ có vài người bọn họ sóng sót?
"Phục Anh, cậu còn quá yếu, trước ăn một chút gì đi"
Lý Ngôn Hè cũng không nóng vội, dù sao hiện tại Có Dao còn không có tỉnh lại, cô có rất nhiều thời gian làm Phục Anh tiếp thu.