Sức ảnh hưởng của vũ khí cũng đã vượt quá sự mong đợi của ba người họ.
Tang thi đều tụ tập đi qua tòa ký túc xá só 7, mà tang thi trước tòa ký túc xá số 3 đã bị bọn họ giải quyết sạch sẽ, thời điểm lái xa vào tòa ký túc xá số 3, Lý Ngôn Hề gọi Trịnh Vũ lái vào bên trong ký túc xá, sau đó khóa cửa cuón ký túc xá lại.
Như vậy sẽ an toàn hơn nhiều.
Mà tòa ký túc xá số 7 bên kia tràn đầy tang thì.
"Những người đó sao vậy, muốn đưa chúng ta vào chỗ chết?"
Trịnh Vũ hỏi.
"Chỉ sợ là cũng nhìn trúng chiếc xe này, không muốn chúng ta thành công."
Lý Ngôn Hẻ suy đoán nói.
"Tết nhát đừng đẻ tôi nhìn thấy bọn họ."
Phục Anh vẫn chưa hét giận nói, néu không phải Lý Ngôn Hẻ là người dị năng, ba người bọn họ sợ là đã bị tang thi cắn thành thịt nát.
Ba người thuận lợi trở về, đây vốn là chuyện làm mọi người vô cùng vui vẻ, nhưng lại làm Nhậm Vũ Lan cùng Hà Nhược Nhụy sinh ra một tia bât an.
Những người kia phải đi rồi sao?
"Sáng sớm ngày mai chúng tôi sẽ đi, các người định gì tiếp theo?"
Lý Ngôn Hè rốt cuộc nhìn về phía mọi người hỏi.
"Cái gÌ? Máy người không muốn sống nữa?!"
Nhậm Vũ Lan nhịn không được hét ra, máy người Lý Ngôn Hè sao có thẻ đi!
"Chính bởi vì muốn sóng, cho nên mới rời đi"
Lý Ngôn Hề trả lời.
"Cho nên tòa ký túc xá số 7 cũng có người?"
Trần Minh hỏi.
"Có, hơn mười người, còn có ký túc xá nam sinh bên kia cũng có một ít người ở."
Lý Ngôn Hè nói cho Trằn Minh tình huống máy ngày nay mình quan sát.
"Cảm ơn bạn học Lý đã thông báo, như vậy đi, người nguyện ý ở lại nơi này thì tiếp tục cùng tôi lưu lại, người nguyện ý đi ra ngoài cùng bạn học Lý, chúng tôi cũng không ép buộc ở lại."
Trần Minh nhìn mọi người một vòng, nói.
"Tôi ở lại" Nhậm Vũ Lan cùng Hà Nhược Nhụy không chút do dự nhâc tay nói, cho dù bọn họ tìm được xe, đi ra ngoài sao có thể sống sót, hiện tại chờ đợi cứu viện mới là vương đạo.
"Tôi cũng ở lại với mọi người, từ khi bắt đầu chúng ta đã đi cùng nhau."
Chu Khải Duệ nói.
"Tôi..."
Trịnh Vũ có chút do dự, hắn kỳ thật cảm thấy đi ra ngoài mới là lựa chọn chính xác, nhưng ngẫm lại lúc trước mình hôn mê mấy ngày đã được mấy người Trần Minh cùng Chu Khải Duệ chiếu có, hắn cũng quyết định ở lại.
“Tôi đi cùng các người."
Một giọng nói quen từ trong phòng phía sau truyền tới.
Trương Đào không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, đứng ở cạnh tường mặt mũi tái nhọợt nhìn mọi người nói.
"Trương Đào? Cậu tỉnh rồi?"
Cố Dao mừng rỡ hỏi, Trương Đào quả nhiên không có việc gì.
Trương Đào gật đầu, nói: "Các người tính đi ra ngoài sao?"
"Đúng vậy, chúng tôi tính toán rời khỏi nơi này."
Lý Ngôn Hè trả lời.
"Được, tôi đi cùng các người."
Trương Đào lại cường điệu một lằn nữa.
"Trương Đào, cậu có phát triển dị năng gì không?"
Nhậm Vũ Lan hỏi, cô ta mấy ngày nay đều suy nghĩ chuyện này, chẳng lẽ bị tang thi cào bị thương thật sự có khả năng tiến hóa dị năng sao?
Trương Đào gật đầu, một hòn đá từ trên tường bay đến trong tay Trương Đào.
Là hệ thỏ hệ.
"Giống với Trịnh Vũ, đều là hệ thỏ, không tỏi không tôi."
Chu Khải Duệ cũng mừng cho Trương Đào, tuy rằng hắn đã sắp rời đi.
“Trong họa được phúc, chúc mừng cậu, Trương Đào."
Trằn Minh nói.
Như vậy cũng tốt, hắn cũng không cần bởi vì chuyện này mà cảm tháy có lỗi với Trương Đào.
Sau khi kế hoạch bước đầu định ra, Lý Ngôn Hè láy ra một tắm bản đồ từ trong ngăn kéo, bắt đầu cùng máy người thương lượng lộ tuyến.
"Tin tức đường đi đều bị phong tỏa, chúng ta đi ra ngoài về sau có phải sẽ nửa bước khó đi không."
Ouiách Duina Dùng vẫn c0 lo lắng nói Lý Ngôn Hê muôn trả lời sẽ không, bởi vì cô đã sớm vạch ra lộ tuyên, lợi dụng ký ức kiếp trước, những con đường đó đều không bị phong tỏa, nhiều lắm sẽ có một ít chướng ngại vật mà thôi.
"Xem vận khí của chúng ta."
Lý Ngôn Hè chỉ nhàn nhạt trả lời như vậy.
"Đáng chét, đúng lúc này cũng không liên hệ được với tài xế lái xe nào của Phục gia chúng tôi. "
Phục Anh ném di động, ngoài Cao Viễn bên ngoài, cô tìm không tháy một ai có thể liên hệ được, quả nhiên mặc dù là đại gia tộc, sau khi gặp phải tận thế cũng không cách nào dùng được.
"Rốt cuộc cũng thấy cô nhóc ăn mệt một hỏi".
Trong thư phòng, Phục Đình Du cười nhìn Phục Anh bên trong màn hình, thậm chí Lý Ngôn Hè gì đó đang đứng một bên cau mày nhìn bản đồ lên ké hoạch còn làm hắn cảm tháy nhìn càng ngày càng thuận mắt.
Mười ngón tay non mịn như ngó hành kia, thật sự nhìn không ra cô đã dùng đôi tay kia múa đao giết tang thi.
Còn có bộ tóc dài mềm mại kia, qua màn hình thoạt nhìn vô cùng bóng mượt khỏe khoắn làm hắn nhịn không được muốn duỗi tay sờ thử một chút, nhát định không giống với mái tóc xù của em gái hắn?
"Tôi cảm thấy Phục tiểu thư ở bên trong vẫn rát lợi hại, giá trị người xem cô ấy cũng không tháp."
Giọng nói của thư ký ở một bên đánh gãy suy nghĩ của Phục Đình Du, Lâm Hạnh Y đdng ở thư phòng Phục Đình Du sửa sang lại văn kiện.
Bọn họ hôm nay vừa mới về nước, hiện tại đang ở nhà lớn Phục gia, cô muốn tìm máy bản sao nội dung hội nghị cần dùng đến gửi về công ty.
"Cô cũng nói, là ở bên trong, một thế giới giả thuyết mà thôi, có thể tốt hơn thé giới hiện thực bao nhiêu."
Phục Đình Du nhéch môi mỏng cười lạnh nói.
"Thế giới giả thuyết thì sao? Nói không chừng néu anh đi vào còn không bằng tiểu Anh nhà chúng ta đâu!"
Một giọng nói mạnh mẽ từ cửa truyền đến, một ông cụ thoạt nhìn tinh thần linh hoạt ăn mặc một thân đường trang đi đến.
Phục Đình Du đỡ trán: "Ông nội, ngài lại không gõ cửa."
"Anh cũng biết tôi là ông nội anh saol"
Phục Tuấn Hồng sắc mặt hồng nhuận, chỉ là biểu tình không máy tốt đẹp, ông vừa vặn đi ngang qua thư phòng Phục Đình Du, không nghĩ tới lại nghe cháu trai bên trong nói cháu gái bảo bói của mình như vậy.
"Tôi nói với anh nha, anh đừng đánh chủ y xấu với tiểu Anh nữa, nếu tiểu Anh Phục Tuân Hồng chỉ vào mũi Phục Đình Du măng, Phục Anh ở bên trong sông rất tốt, lại nghiêm túc muốn sống sót như vậy, sao cái người làm anh này lại có tình không muốn cho con bé sống chứ?
Phục Đình Du có chút dở khóc dở cười, hắn còn không biết ông nội nhà mình cũng có suy nghĩ này, ngay cả thư ký cũng nói hắn như vậy, chẳng lẽ hắn thật sự có vấn đề?
Lâm Hạnh Y có chút xấu hỏ, thấy ông cháu còn giẳng co, vì thế lý trí ôm hét chồng văn kiện đi ra ngoài, cô vẫn nên về công ty trước, nghe nói ông cụ Phục gia là nhân vật không nên chọc...
Phục Anh hoàn toàn không biết giờ phút này ông nội và anh trai mình đang cãi nhau, cô duỗi người ngồi dậy, hôm nay bọn họ phải khởi hành.
Lý Ngôn Hè đã sửa sang tát cả, đang ngỏi ở cạnh bàn chờ các cô.
"Mới 5 giờ sáng, Ngôn Hẻ cậu dậy thật sớm"
Có Dao xoa đôi mắt nói.
"Ừ, tôi chờ mọi người."
Lý Ngôn Hề cũng không vội, là do đêm qua cô không ngủ được mà thôi, tòa nhà ký túc xá số 7 đó hình như vẫn luôn dùng âm thanh dẫn tang thi, hiện tại phía trước tòa số 7 đã không có nhiều tang thi nữa.
Mười người kia có vẻ cũng không đơn giản, bọn họ vẫn nên rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.