Bạch Ngọc Li biết hiện tại Cơ Thí Thiên không có suy nghĩ thành lập căn cứ, nhiều lúc Cơ Thí Thiên làm việc đều phải dựa vào rất nhiều điều kiện tiên quyết, không động thì không sao, vừa động thì phải mau chúng, tàn nhẫn, chuẩn xác. Nhưng lấy tình hình hiện tại của bọn họ, một khi tiến vào căn cứ cũng chỉ có thể lấy tư cách đoàn đội lớn để xuất hiện, không thể một hơi nuốt trôi vương bình, người cơ gia bên kia không chiếm trước được tiên cơ, lăng thiên lại làm bọn họ bị cởi chân sau, thời kỳ hòa bình thì không nhìn ra cái gì, nhưng hiện tại là mạt thế, ai, chỉ có thể nói nhà ai mà không có bại gia chi tử a. Cơ Thí Thiên suy nghĩ một hồi, cũng đúng, chỉ cần không có tin của Lâu Hiểu La, bọn họ tạm thời không có cách nào rời khỏi thành phố C.
- Được rồi, liền làm theo lời cậu nói đi.
Lâu Hiểu La trốn mấy ngày, lúc cô đi ra, trộn lẫm trong đám người vừa đi vừa đánh tang thi, rời khỏi thành phố B, chờ đi tới trấn nhỏ, Lâu Hiểu La nhanh chóng núp vào, lúc trước cô cùng Cơ Thí Thiên giấy xe rất kỹ, phỏng chừng sẽ không có người phát hiện, lúc cô rời khỏi thành phố B, cũng đã từng tìm đến chỗ giấu Cơ Thí Thiên, chỉ thấy bên cạnh con mèo nhỏ kia thấy được ký hiệu chú Lâm lưu lại, nghĩ đến Cơ Thí Thiên đã không có việc gì. Như vậy cô chỉ cần cùng bọn họ hội họp, liền an tâm rồi.
Lâu Hiểu La đi tới nơi giấu xe trước đó, lái xe đầy dầu, chậm rì rì đi tới thành phố C, lúc trước kỹ thuật lái xe của cô thật sự là không ra gì, bất quá hai ngày này lên đường, kỹ thuật lái xe đã rất có bộ dáng, rốt cuộc quen tay hay việc. Lâu Hiểu La cảm thấy từ khi cô rời khỏi đại thần giống như thuận lợi hơn rất nhiều, đừng nói người, ngay cả tang thi cũng đều gặp được rất ít. Mấy ngày hôm trước, Lâu Hiểu La còn đang cao hứng, rốt cuộc ánh sáng pháo hôi đã rời xa cô, nhưng đi liên tiếp bảy ngày sau, vẫn là loại tình huống này, Lâu Hiểu La liền không thể bình tĩnh.
Chẳng lẽ là do con đường cô chọn quá hẻo lánh, Lâu Hiểu La lại lần nữa gãi gãi mái tóc ngắn hỗn độn, mạt thế không có quán cắt tóc, cô lấy trùy băng của mình ra để cắt tóc, phỏng chừng không khác kiểu chó gặm lắm, vốn dĩ gương mặt cũng chỉ có thể xem như thanh tú, hiện tại còn không nhìn ra là một cô gái. Lâu Hiểu La rối rắm nên chạy đi đâu, đột nhiên mấy người vạm vỡ lao ra.
- Đường này là tôi mở, cây này do tôi trồng, nếu đi qua đây, phải để lại đồ ăn.
Vừa nói, vừa múa may đại đao, Lâu Hiểu La thấy cái này thì rối rắm a, xe của cô nhìn trâu bò như vậy, nhìn như thế nào cũng không giống một con dê béo mềm yếu, chẳng lẽ trên mặt cô viết mấy chữ dễ khi dễ. Lâu Hiểu La chậm rãi dừng xe, đem chìa khóa bỏ vào không gian ngọc, mở cửa đi ra.
Mấy đại hắn bên ngoài nhìn thấy một cô gái nhỏ từ trong xe đi ra, tức khắc có chút hoảng loạn cộng thêm ngượng ngùng, đại hán dẫn đầu thu hồi đao, cười cười, lập tức làm cho người ta cảm giác thực hàm hậu:
- Cô gái, cô đi một mình sao, này thế đạo như thế này, sao không đi cũng người lớn, một cô gái nhu nhược như cô, đi một mình rất nguy hiểm a.
Lâu Hiểu La sửng sốt, không phải nói các người xuất hiện mới làm cô gặp nguy hiểm sao.
- Ai, các huynh đệ, xem ra hôm nay không có dê béo, nhận gia hỏa này trở về trại núi đi. Cô gái nhỏ, cô vẫn là đi cùng chúng tôi vào núi đi, ai, một mình cô cũng không dễ dàng.
Lâu Hiểu La không nói gì, từ sau khi cô trọng sinh, trong lòng vốn mang nghi ngờ, lại gặp phải một tên bại hoại Đại Cường, bất quá nhìn những người này tựa hồ đều là một vài người thường, chỉ có người dẫn đầu là dị năng giả biến dị, nghĩ vậy, cô không có gì nguy hiểm, hơn nữa cô cũng muốn biết hiện tại mình đang ở đâu.
- Được, vậy cảm ơn đại ca, tôi có thể lái xe này vào trong núi không?
- Đương nhiên.
Dứt lời Lâu Hiểu La lên xe, đi theo bọn họ vào sơn trại, tới nơi rồi, Lâu Hiểu La nhìn hoàn cảnh bốn phía, nói nó là sơn trại, không bằng nói là một cái thôn nhỏ.
- Đến, đây là kim cương trại chúng tôi.
Đại hán tự hào nói đến, bất quá trong nháy mắt lại có chút bi thương.
- Sơn trại này của chúng tôi vốn có hơn một ngàn người, sau đó mạt thế tới, rất nhiều lão nhân cùng trẻ con trong trại đều qua đời, lại đã xảy ra một ít việc, hiện tại chỉ còn lại không đến 300 người. Bất quá cô yên tâm, mọi người đều là người sống xót, hỗ trợ lẫn nhau là nên làm.
Nhìn ánh mắt hoài nghi của Lâu Hiểu La, đại hán sửng sốt, nhớ tới bộ dáng đánh cướp trước đó của bọn họ, mặt có chút hồng.
- Chúng tôi không phải loại người như vậy, ngày thường cũng đánh cướp của những người không tốt, hơn nữa chỉ lấy đi một phần ba vật tư của bọn họ, nếu không phải trữ hàng trong trại không đủ, chúng tôi cũng sẽ không đi đánh cướp.
Lâu Hiểu La cười cười, nghĩ đến bọn họ đều là người thường, một khi gặp được dị năng giả, phỏng chừng thực lực của bọn họ đủ cho người khác không đánh cướp đã là không tồi. Bất quá, cho dù bọn họ lưu lại hai phần ba vật tư cho những người bị đánh cướp kia, bọn họ cũng sẽ không cảm kích.
Lâu Hiểu La đánh giá kim cương trại, cho dù là mạt thế, nhưng nơi này khiến cho người ta cảm giác thực thoải mái, trước mạt thế, hẳn là rất biết bảo vệ môi trường.
- Anh Đại Ngưu đã trở lại, di, còn mang theo cái em gái nhỏ.
Hai người phụ nữ chừng 27-28 tuổi cười ha hả đi tới.
- Tới, cô gái, tôi giới thiệu cho cô một chút, đây là dị năng giả trong trại chúng tôi, Điền Thúy, Ngô Kiều, hai người đều là hệ thủy, ha ha, tuy rằng tài nguyên trong trại chúng tôi bị ô nhiễm một nửa, nhưng có dị năng giả hệ thủy, hẳn là ông trời không chặt đứt đường sống của chúng tôi a.
Đại hán tên Đại Ngưu rất lạc quan cười, trên mặt nhìn tràn ngập hy vọng.
Lâu Hiểu La nghe tiếng cười, ánh mắt hơi ấm, kiếp trước lúc cô chết, mạt thế vẫn còn tiếp tục, nếu có thể vẫn luôn bảo trì lạc quan như vậy cũng không tồi.
- Cô gái này, hôm nay tôi gặp được, tên...
Nói tới đây, Đại Ngưu mới nhớ ra, hắn hình như còn chưa biết cô gái này tên là gì.
- Tôi tên Lâu Hiểu La.
Lâu Hiểu La cười nói.
- Em gái Hiểu La, em yên tâm ở lại trại đi, hiện tại trong trại không còn nhiều người nên phòng ở nhiều, bất quá hôm nay anh Đại Ngưu trừ bỏ mang em gái là em về, thì không mang thứ gì về.
Từ lúc mạt thế, Điền Thúy đối với thói quen dẫn người vào thôn của Đại Ngưu, rất không cao hứng. Trước đó mang về hai người ham ăn biếng làm, cuối cùng còn trộm đồ trong trại rồi bỏ chạy, không thể nghĩ tới Đại Ngưu nhớ ăn không nhớ đánh, còn dẫn người vào trong trại, lại là một cô gái nhỏ nũng nịu, ai.
Cảm giác được thái độ không chào đón của Điền Thúy, trong lòng Lâu Hiểu La buông lỏng, đây mới là thái độ người bình thường nên có, mặt Đại Ngưu cũng đỏ, chà tay, nhỏ giọng nói:
- Hiểu La không phải loại người như vậy.
Dứt lời lại còn trộm nhìn nhìn Lâu Hiểu La, nghĩ tới chính hắn cũng không có dễ dàng, Lâu Hiểu La cười thầm trong lòng.
- Có phải loại người kia hay không, chúng ta sao có thể nhìn ra, có một gương mặt xinh đẹp thì liền là người tốt sao a?
Lâu Hiểu La nhìn bộ dáng có chút ghen ghét của Điền Thúy, trong lòng có chút buồn cười, tuy nói cô là nằm cũng trúng đạn, nhưng là có người khen mình xinh đẹp cũng không tệ lắm, phụ nữ sao, bị người ta nói xinh đẹp thì luôn là cao hứng, đặc biệt người khen cô cũng là phụ nữ, vui vẻ, không thể nghĩ tới Điền Thúy lại có một đôi mắt có thể nhìn xuyên qua bề ngoài để nhìn thấu bản chất bên trong, lợi hại.
Ngô Kiều nhìn ba người, đi tới giảng hòa:
- Em gái Hiểu La, em đừng nghĩ nhiều, Điền Thúy chính là miệng dao găm tâm đậu hủ, khoảng thời gian trước anh Đại Ngưu mang về hai người, không chỉ ham ăn biếng làm, để người trong thôn nuôi dưỡng bọn họ, đáng giận nhất chính là còn trộm đồ vật trong trại rồi chạy, Điền Thúy cũng là sợ, suy nghĩ vì trại.
Lâu Hiểu La cũng không coi địch ý của Điền Thúy là chuyện lớn.
- Chị Ngô, tôi không sao, mạt thế tới, mọi người cẩn thận chút vẫn tốt hơn, tôi cũng không muốn ở lâu dài, chỉ là tôi và bạn tôi lạc nhau, vốn dĩ đã hẹn đi tới căn cứ C rồi gặp mặt, nhưng tôi đã đi rất lâu rồi mà chưa đến, đi cùng anh Đại Ngưu cũng chỉ là vì muốn hỏi một chút tình huống, đương nhiên lúc tôi ở trại cũng sẽ dùng đồ ăn của mình, cũng sẽ giao cho mọi người một ít nhu yếu phẩm sinh hoạt, coi như phí ở nhờ của tôi.
Dứt lời cô liền đi tới xe, lấy đồ ăn trên xe ra, vốn dĩ Lâu Hiểu La không tính toán vào ở.
Đại Ngưu nhìn thấy Lâu Hiểu La lấy ra một bao đồ lớn, trên trán đều đổ mồ hôi, Điền Thúy cũng có chút ngượng ngùng, bất quá vẫn mạnh miệng nói:
- Tôi cũng là vì suy nghĩ cho trại.
Lâu Hiểu La nhìn mấy người này, trong lòng cảm khái, trước mạt thế có người thuần phác như vậy cũng không nhiều lắm, nghĩ tới nơi này, có thể là thôn núi nhỏ, cô lập với bên ngoài.
- Em gái, cái này không cần, chúng ta, cái kia.
Lâu Hiểu La đánh gãy lời Đại Ngưu nói:
- Ý tốt của anh Đại Ngưu, em đã nhận, nhưng chị Điền Thúy nói rất đúng, hiện tại sơn trại cũng không thể nuôi người không, nếu anh không thu vậy tôi liền rời đi.
Ngô Kiều tiến lên nói:
- Chúng ta đây cũng không khách khí, cảm ơn em gái, tới để chị giới thiệu cho em vào trại.
Biết đại khái tình huống kim cương trại xong, Ngô Kiều mang theo Lâu Hiểu La vào một căn nhà độc lập.
- Nơi này vốn là nhà một phú hộ trong trại, sau khi mạt thế bùng nổ thì mang theo người nhà chạy, đợi lát nữa chúng tôi thu thập sạch sẽ, em liền ở đây đi.
Lâu Hiểu La nhìn nhìn hoàn cảnh, cảm giác thực vừa lòng:
- Đúng rồi, vừa rồi nghe em nói là muốn đi thành phố C, em là người từ đâu tới?
- Tôi là người thành phố A, sau đó cùng bạn đi tới thành phố B thì bị tách ra, lúc trước mọi người đã nói sẽ đi thành phố C.
Ngô Kiều nghe xong thì sửng sốt:
- Em gái, nơi này cách thành phố B rất xa, nhưng cách thành phố C còn xa hơn, có lẽ là em đi lầm đường.
Tuy rằng Lâu Hiểu La đã có chuẩn bị trong lòng, vẫn là thở dài, không phải hình như đi nhầm, là đi nhầm thật. Lâu Hiểu La cảm thấy nên ở kim cương trại nghỉ ngơi chỉnh đốn mấy ngày, nghiên cứu lại lộ tuyến rồi lên đường, ai, nếu bản đồ còn có thể sử dụng thì tốt rồi.
Người trong kim cương trại biết Lâu Hiểu La không phải người ăn uống không trả tiền, hơn nữa là một cô gái nhỏ, mới mấy ngày liền đánh ra quan hệ tốt với mọi người trên dưới trong trại, ngay cả Điền Thúy cũng không còn địch ý, Lâu Hiểu La biết này chắc chắn là do giá trị nhân phẩm của mình phỏng chừng thẳng tắp bay lên.
Vốn dĩ quyết định ngày mai cô sẽ rời đi, nhưng là đám người Đại Ngưu đột nhiên trầm mặt xuất hiện làm Lâu Hiểu La thực khó hiểu. Rốt cuộc ở chung một đoạn thời gian, Lâu Hiểu La cũng rất có hảo cảm với kim cương trại, tuy rằng con người có chút ích kỷ hay khuyết điểm nhỏ, nhưng thắng ở chỗ thuần phác, nơi này càng giống một nơi thế ngoại đào nguyên.
Tiểu kịch trường
Lâu Hiểu La: Kiểu người từ nhỏ đã không thiếu thứ gì như các ngươi có phải không có nguyện vọng gì hay không a, ngẫm lại cũng đúng, muốn đồ gì duỗi tay liền có, cũng rất bi thương.
Địch Thu: Ai nói, ta cũng có mộng tưởng của mình, ta hy vọng có thể phá được tất cả hệ thống an ninh internet, có thể tùy tiện nghiên cứu ra các loại vũ khí.
Bạch Ngọc Li: Ước mơ của ta là bảo hộ thiếu gia, vẫn luôn làm trợ thủ đắc lực nhất của thiếu gia.
Kỳ Hàn: Giống Bạch Ngọc Li.
Hứa Tấn: Xem trọng Địch Thu, cùng nhau vì thiếu gia phục vụ.