Đột nhiên đám người Kỳ Hàn từ một chỗ vọt ra, mà người Lý Trác Hi phái đi tra xét cũng từ một nơi khác vọt ra, chẳng qua thần sắc bọn họ rất kinh hoảng, nhân số cũng ít đi mấy người. Lúc này mọi người mới phát hiện hóa ra bên ngoài thùng sắt ngoài cùng đều là tang thi, hắn là trúng ảo thuật của tang thi hệ tinh thần. Mọi người muốn rút đi lại phát hiện ngoài cửa có một tang thi cấp 3 mang theo mười mấy con tang thi cấp thấp lấp kín nơi đó. Rất nhiều người sắc mặt trắng nhợt, tang thi cấp 3, hơn nữa nhìn dáng vẻ này có lẽ còn không phải dẫn đầu, vậy chẳng phải là nói con tang thi dẫn đầu ở nơi này ít nhất phải là cấp 3 cao cấp sao.
Ánh mắt Cơ Thí Thiên hơi lóe, tang thi phải hơn ít nhất là hai bậc mới có thể áp chế, chỉ huy thành công, nhưng nói như vậy, nếu là tang thi cấp 3 cao cấp hệ tinh thần vừa bố trí, vừa khống chế tang thi, con tang thi hệ tinh thần này chỉ sợ là cao hơn hẳn một cấp đi, tang thi dẫn đầu ít nhất phải là tang thi cấp 4.
Bên kia, Lâu Hiểu La lái xe, một đường gió êm sóng lặng, trong lòng cảm khái xem ra vận khí của cô đã thay đổi. Bất quá Lâu Hiểu La cũng thực buồn bực, lái một hồi dừng lại xe, nhìn nhìn xuống con đường phía trước, có rất nhiều dấu vết bánh xe còn mới, nghĩ đến hắn là có người tới nơi này thu thập vật tư, Lâu Hiểu La cười vui vẻ, có người là được a.
Lại lái xe đi tiếp, rốt cuộc Lâu Hiểu La nhìn thấy một đoàn xe.
- Cô là thuộc tiểu đội nào, như thế nào lại đi lạc?
Lâu Hiểu La nhìn một cô gái, dáng người nhỏ xinh, người phụ nữ bên cạnh hình như là người đứng đầu, đi về phía cô.
- n, tôi muốn đi tới căn cứ thành phố C, xin hỏi phải đi thế nào?
Người phụ nữ dáng người nhỏ xinh nhìn Lâu Hiểu La, khóe miệng giật giật.
- Cô muốn đi vào căn cứ thành phố C sao, chúng tôi chính là người căn cứ, tôi dưới trướng Vương thiếu úy trong căn cứ, nhưng chúng tôi hiện tại đang chấp hành nhiệm vụ, không bằng cô cùng chúng tôi chấp hành nhiệm vụ, rồi cùng trở về thành phố C, như vậy cũng có thể bảo đảm.
Phía sau người phụ nữ xuất hiện thêm mấy người đàn ông, trong đó có một người mặc quân trang.
Lâu Hiểu La nhìn những người này, xem ra là quân đội hợp tác cùng thế lực dân gian rồi, hẳn là nhiệm vụ quan trọng, nhưng Lâu Hiểu La cũng không hiểu biết bọn họ, tuy cô có cấp bậc dị năng cao, nhưng vì đảm bảo, vẫn nên tách ra thì tốt hơn, lại nói nếu đám người Cơ Thí Thiên còn ở thành phố C, chắc chắn cũng sẽ tham gia nhiệm vụ như vậy, cô nên trực tiếp đi tìm bọn họ thì hơn.
- Ha ha, tôi tới thành phố C là để tìm bạn, mọi người nghe qua tiểu đội Thí Thiên không?
Lâu Hiểu La vừa dứt lời, cô gái có vóc người nhỏ xinh đột nhiên la lên một tiếng:
- Tiểu đội Thí Thiên? Cô là ai, vì sao quen biết tiểu đội Thí Thiên?
Lâu Hiểu La gương mặt một bộ kinh dị ghen ghét kia, trong lòng bất đắc dĩ, phỏng chừng là mấy người kia phát ra hormone nam tính.
- Tôi nghe nói bên trong đọi có người tên Võ An, đó là chú của tôi, tôi muốn đi tìm hắn.
Lâu Hiểu La nhìn người phụ nữ kia, hai mắt tò mò nhìn cô ta, một bộ như muốn hỏi vì sao cô ta tức giận. Vương Cương nhìn Lâu Hiểu La, tuy hắn không nhìn ra cấp bậc của Lâu Hiểu La, nhưng một người phụ nữ có thể lại một chiếc xe có phong cách như vậy, một mình tới nơi này, hẳn là rất có thực lực, nếu không thể tổ đội cũng muốn kết thiện duyên, càng là vì Lâu Hiểu La có quan hệ cùng tiểu đội Thí Thiên, nếu bọn họ có thể mượn Lâu Hiểu La mà đánh lên tiểu đội Thí Thiên thì càng tốt.
- Tôi nhớ rõ bọn họ đi tới bên kia thu thập vật tư đi, cô có thể đi tới đó nhìn xem, nếu không tìm thấy liền đi theo hướng này, căn cứ ở bên kia.
Người phụ nữ còn lại vẫn rất cảnh giác đánh giá Lâu Hiểu La, ai biết cô gái này có phải nói thật hay không, bất quá cô ta lại cẩn thận nhìn nhìn khuôn mặt cùng đầu tóc hỗn độn của cô, trong lòng an ổn không ít, tuy rằng cô gái này có chút kỳ quái thần sắc đổi tới đổi lui, nhưng cũng không có chú ý nhiều. Nếu Lâu Hiểu La biết đối phương là đang chướng mắt tư sắc của cô, phỏng chừng hiện tại cô có thể xắn tay áo cùng đối phương quyết đấu một trận.
Lâu Hiểu La cảm tạ Vương Cương, tuy rằng không biết vì sao hắn rất hòa thuận với cô. Lâu Hiểu La vẫn muốn trực tiếp đi tìm Cơ Thí Thiên, nếu bọn họ gặp phải hiểm cảnh mà cô đột nhiên như thần binh tướng lãnh xuất hiện cứu bọn họ, Lâu Hiểu La nghĩ đến đám người Cơ Thí Thiên thấy cô, bộ dáng giống như thấy tiên nữ hạ phạm, liền nhịn không được cười ha ha, đột nhiên trong mắt Lâu Hiểu La hiện lên nụ cười vừa như trào phúng lại vừa tà mị của Cơ Thí Thiên, lại thấy cặp mắt hồ ly lúc sáng lúc tối kia của Bạch Ngọc Li, Lâu Hiểu La rùng mình một cái, chu chu miệng, thập phần ủ rũ lái xe rời đi.
Vận mệnh có khi chính là trêu đùa như vậy, Lâu Hiểu La một lòng muốn chạy tới thành phố C lại đi vòng thật lâu, mà hiện tại muốn đi tìm nơi đám người Cơ Thí Thiên làm nhiệm vụ, lại thấy tường vây căn cứ thành phố C một cô gái sắc mặt lạnh băng, ở bên ngoài tiếp đón.
- Xin chào, tôi là....
Không chờ Lâu Hiểu La nói xong, cô gái tiếp đón kia liền lấy ra một tờ giấy bảng biểu nói:
- Trước điền biểu này, lúc sau qua bên kia xếp hàng.
Lâu Hiểu La nhìn tờ giấy đăng ký, mạt thế tiến đến, giấy tờ chứng minh thân phận đã mất đi giá trị, chờ nhân loại xây dựng lại mạng lưới tin tức internet cơ bản, phỏng chừng cần một đoạn thời gian, kiếp trước đến trước khi cô chết, giao lưu tin tức cơ bản là dựa vào sóng điện vô tuyến, chỉ có sử dụng internet để liên lạc trong phạm vi bên trong căn cứ.
Lâu Hiểu La điền xong thông tin, nhìn ô thông tin "có phải là dị năng giả hay không?", phỏng chừng là có đãi ngộ khác biệt.
- Xin hỏi, dị năng giả cùng không phải dị năng giả có liên quan gì sao?
- Nếu là dị năng giả chỉ cần giao nộp năm tinh hạch liền có thể tiến vào căn cứ, biến dị giả cần giao nộp năm tinh hạch cấp 1 mới có thể đi vào, còn người thường yêu cầu giao nộp năm tinh hạch sơ cấp cùng một nửa vật tư của mình mới có thể đi vào.
Nữ nhân viên tiếp đón nhìn thấy Lâu Hiểu La điền vào ô dị năng giả kia, thì rõ ràng thái độ tốt hơn rất nhiều. Lâu Hiểu La giao giấy đăng ký cùng tinh hạch, sau đó được một nhân viên khác mang đi kiểm tra thân thể, cùng đối chiếu dị năng, cách ly hai giờ sau, thuận lợi tiến vào căn cứ thành phố C.
Kho hàng, chiến đấu đã bắt đầu, Vương Nham nhìn thấy xuất hiện tang thi, thấy số lương tang thi, quyết đoán xuất hiện, nhanh chóng gia nhập chiến đấu.
- Các vị, tôi là đội trưởng Vương Nham của tiểu đội nham võ, ba tôi là chỉ huy tối cao của căn cứ, vương bình, mọi người không cần hoảng, lực lượng quân địch bạc nhược, là hổ giấy, xin mọi người tin tưởng tôi, chỉ cần chúng ta đoàn kết nhất trí, không so đo được mất, tôi nhất định sẽ đưa mọi người lấy được thắng lợi, cuối cùng thắng lợi nhất định sẽ thuộc về căn cứ thuộc về nhân loại.
Vương Nham vừa nói xong, chớp mắt mọi người đều ngây người một cái, ở ngay lúc Cơ Thí Thiên đánh trúng tang thi đánh lén phía sau, mạo hiểm né qua, còn có không ít người bởi vì ngây người mà bị thương. Mọi người đều căm tức nhìn Vương Nham. Bạch Ngọc Li thậm chí còn hoài nghi Vương Nham ngày thường giấu dốt, hắn cố ý chọc lúc này nói này nói ra những lời đó nhằm đảo loạn bọn họ. Kỳ Hàn cũng hơi hơi nhếch miệng, bọn họ vì sao không có phát hiện Vương Nham còn có thuộc tính đậu bỉ.
Vương Nham nhìn ánh mắt “Tôn kính” của mọi người, tức khắc hào khí tận trời, làm đầu tàu gương mẫu xông về phía tang thi đàn, phía sau, những người được phái đi theo bảo hộ hắn ta, mặt đầy cười khổ, căng da đầu mà đi theo, chuẩn bị nếu thật sự không được liền đánh người hôn mê rồi mang đi, phải bảo hộ cái người cực phẩm cũng là bọn họ xui xẻo.
- Thiếu gia, vừa rồi chúng tôi thăm dò địa hình, phát hiện nơi này tựa hồ cũng không phải kho lúa đơn thuần, bên trong có ma túy.
Cơ Thí Thiên nhớ tới lời vừa rồi Kỳ Hàn nói với hắn, hắn có loại cảm giác, cuối kho hàng có đồ vật hắn muốn, Cơ Thí Thiên cũng không lo lắng về nơi này, lấy thực lực của đám Kỳ Hàn bọn họ, diệt sạch tang thi tuyệt không có vấn đề, cho nên hắn cũng không có ham chiến, mà là nhanh chóng đi vào bên trong.
Tuy Vương Nham ở đằng sau giết tang thi, nhưng ánh mắt hắn ta thời khắc không rời khỏi Cơ Thí Thiên, nhìn người chung quanh đều ra sức giết tang thi, chỉ có Cơ Thí Thiên một mình xông vào bên trong, hắn ta rống giận:
- Cơ Thí Thiên, không thể tưởng được anh lại là người lâm trận bỏ chạy, muốn dựa vào chúng ta liều chết giết tang thi, còn anh một người đi thu chỗ tốt, Vương Nham tôi nhất định sẽ không để anh thực hiện được mưu kế, hiện tại tôi sẽ vạch trần anh trước mặt mọi người.
Thấy Cơ Thí Thiên ngay cả ánh mắt xem thường cũng không cho hắn ta, Vương Nham tức khắc giận dữ, người bảo vệ hắn ta bởi vì cũng phải giết tang thi, cho nên vòng bảo hộ sẽ có lỗ hổng, Vương Nham lại không để ý tới bọn họ, ngược lại một mình đuổi về phía Cơ Thí Thiên, mặt khác tiểu đội Thí Thiên trong lúc vô tình đều cố ý cản trở những người bảo vệ Vương Nham, không có ai thấy mấy người Bạch Ngọc Li hiện lên nụ cười lạnh lẽo.
Cơ Thí Thiên một đường vọt vào bên trong, thấy một con tang thi ngồi ở chỗ kia, hai bên đều có một con tang thi đứng gác, Cơ Thí Thiên bĩu môi, nghĩ đến nếu sau này tìm thấy Lâu Hiểu La, hắn nhất định cũng lấy một cái ghế dựa xa hoa ngồi trên đó ăn trái cây, để Lâu Hiểu La ở bên cạnh cầm quạt quạt, nghĩ tới hình ảnh đó, hắn lại cảm thấy vô cùng sảng. Nếu Lâu Hiểu La biết ý tưởng của Cơ Thí Thiên, phỏng chừng sẽ không vui vẻ ôm đùi như vậy, này không phải là tiểu đệ đi theo lão đại đi lên đỉnh cao nhân sinh mà là nha hoàn chịu nô dịch a.
Phía sau, Vương Nham nhìn ba con tang thi này, dưới chân mềm nhũn, còn may là không ngã ngồi trên mặt đất, vốn dĩ muốn lén trốn đi, nhưng mới vừa bước ra một bước liền giống như bị định trụ, mồ hôi lạnh chảy ròng, hàm răng run lên, hắn ta hối hận, lại muốn đi theo tên xui xẻo như Cơ Thí Thiên làm gì, không biết bọn bảo tiêu của hắn ta khi nào mới có thể tới cứu hắn.
Hai bên là một con tang thi cấp 3 trung cấp, một con hệ hỏa, một con hệ băng, mà con tang thi ngồi một đống, bày ra bộ dáng đại gia ở nơi đó, ít nhất là tang thi cấp 4, hơn nữa không nhìn ra năng lực.
Từ lúc mạt thế tới, Vương Nham còn chưa từng nghe qua có tang thi cấp 4 xuất hiện, hiện tại hắn ta hối hận muốn chết, vì sao phải muốn ám toán Cơ Thí Thiên, hiện tại đã không có thuốc hối hận, giả chết được được không? Mà Cơ Thí Thiên nhìn ba con tang thi này, hắn biết, dẫn đầu chính là con tang thi cấp 4 cao cấp, hệ hắc ám.
Tiểu kịch trường
Lâu Hiểu La: Đại thần, đối với việc lần đầu tiên chính thức sử dụng dị năng, ngươi có cảm tưởng gì?
Cơ Thí Thiên: Cảm tưởng, ân, quá dễ dàng, không có tính khiêu chiến.
Trong lòng Lâu Hiểu La âm thầm cắt một tiếng, vô nghĩa, mẹ ruột ngươi đều khai quang toàn thân cho ngươi, cả người đều là ánh vàng rực rỡ, như vậy cũng chưa khiêu chiến sao?
Cơ Thí Thiên: Không phải, ta là nói ta phát hiện ngươi không ở bên người, ta có thể phát huy bình thường, ngươi ở bên người, ta tựa hồ có số con rệp.
Lâu Hiểu La: Ai u, nói như vậy ta sẽ ngượng ngùng.
Mọi người: Không có khen ngươi, là nói ngươi là một ngôi sao chổi thì tốt hơn.