- Cô có chuyện gì sao, cô cho người ta cảm giác không giống chỉ vì thích mới học, giống như có chuyện gì đang ép cô?
Bạch Ngọc Li nhìn Lâu Hiểu La, không thể không nói cô gái này có gì đó thực hấp dẫn người khác, trên người có loại cảm giác liều mạng, không giống những người phụ nữ đương thời chỉ biết kiều kiều khiếp khiếp, chỉ hiểu được câu dẫn đàn ông, nhưng đúng phần liều mạng này làm hắn cảm giác thập phần không khoẻ, rốt cuộc cô gái này chỉ là một người bình thường.
Lâu Hiểu La biết bề ngoài Bạch Ngọc Li mỉm cười ngọc thụ lâm phong, nhưng kỳ thật vô cùng phúc hắc, cơ hồ có chút không thể che giấu, vì sao cô phải khổ bức như vậy, chẳng qua chỉ là muốn tăng kỹ năng sinh tồn mà thôi, vì sao cô lại gặp gặp phải con hồ ly đa nghi như vậy.
Lâu Hiểu La mở to đôi mắt, thập phần thành khẩn nói:
- Tôi muốn trở thành võ lâm cao thủ, xã hội này quá phức tạp, không tốt không tốt, nói không chừng ngày nào đó thế giới này chờ tôi tới cứu vớt.
Dứt lời bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, căn cứ nguyên tắc nhắm mắt làm ngơ, Lâu Hiểu La cho thấy bản thân vẫn có thể thực bình tĩnh.
Lâm Nghiệp ở bên cạnh cười khúc khích, rất ít khi có thể thấy bộ dáng Bạch Ngọc Li ăn mệt, tiểu quỷ kia ỷ vào dung mạo khí chất của hắn, thường xuyên đi lừa gạt người, không thể tưởng tượng được cư nhiên có một cô gái nhỏ ăn tiêu được một bộ kia của hắn. Cơ Thí Thiên cũng cười, chỉ có Kỳ Hàn dùng ánh mắt có chút bất đắc dĩ cùng ý cười nhìn Bạch Ngọc Li, mà khuôn mặt mỉm cười của Bạch Ngọc Li chưa từng thay đổi, chỉ là đem mặt đưa tới gần sát Lâu Hiểu La:
- Mặc kệ mục đích của cô là gì, nhưng nếu cô không thấy rõ vị trí của mình, vậy thì cô không phải một cô gái tốt a.
Lâu Hiểu La trợn mắt nhìn cái người cho dù uy hiếp cô, nhưng vẫn mang tiên tư yểu điệu như cũ, Bạch Ngọc Li, cô cười nhạt:
- Anh quá đa nghi, dễ già sớm.
Dứt lời còn thập phần tò mò nhìn đầu tóc rậm rạp của Bạch Ngọc Li, loại tính cách này lại không rụng tóc, quá không khoa học.
- Một người gặp chúng ta lại không thẹn thùng, cho dù lúc này nhưng vẫn trấn định như cũ, ngay cả tần suất hô hấp cũng chưa từng thay đổi, tôi không đây là một cô gái gia đình bình thường.
Tuy rằng Kỳ Hàn biết Bạch Ngọc Li đang thử cô gái kia, nhưng nhìn khoảng cách giữa hai người bọn họ, hắn vẫn có chút hoảng.
Lâu Hiểu La nghe được lời này, trong lòng cười khổ, thẹn thùng? Kiếp trước nếu cô thẹn thùng, sao cô có thể câu dẫn được những tên cường giả đó, giả bộ ngượng ngùng còn được, bất quá xem biểu hiện của cô không giống nữ sinh a, phải sửa phải sửa a.
- Nói không chừng là tôi thích phụ nữ thì sao, hoặc là thẩm mĩ của tôi không giống đại chúng, làm gì phải thẹn thùng? Được rồi, tôi muốn đi huấn luyện, tôi nghĩ thiếu gia của anh có một đồng bọn như anh thật đúng là gặp may, nhìn tâm này, thật sự là hỏng rồi.
Lâu Hiểu La hoạt động tay chân, không để ý đến khóe miệng cứng đờ của Bạch Ngọc Li. Xem ra con đường đi tới mục tiêu ôm đùi gặp không ít trở ngại a, hiện tại vẫn là tăng thực lực thì tốt hơn, nói không chừng sau khi trọng sinh, trong mạt thế, cô có thể đem bọn họ đánh rớt, nghĩ đến đây, Lâu Hiểu La cười, xác suất thành công của chuyện này nhỏ giống như siêu nhân hiện tại tới cứu vớt địa cầu a.
Tiểu kịch trường
Lâu Hiểu La: Mỗi ngày, hắn đều khi dễ ta. Dứt lời lôi kéo tay cơ Thí Thiên dùng sức lay, còn hung tợn trừng mắt nhìn Bạch Ngọc Li, hoàn toàn một bộ dáng gian phi.
Cơ Thí Thiên: Ngoan, một hồi thu thập hắn.
Kỳ Hàn: Là ta sai, thiếu gia phạt ta đi.
Bạch Ngọc Li: Cút ngay, liên quan gì tới ngươi, ta cũng không tin thiếu gia là loại người vì sắc đẹp (? ) mà không nói đạo lý này.
Cơ Thí Thiên: Người nói đạo lý thường không có bạn gái, hoặc gọi là độc thân cẩu.
Bạch Ngọc Li, Kỳ Hàn:......
Lâu Hiểu La: Ta như thế nào nghe thấy hương vị gian * tình.