WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Mạt Thế: Ta Có Kho Vật Tư Vô Hạn

Chương 23: Anh Trần, Ta Ở Đây

Chương 23: Anh Trần, Ta Ở Đây




Trần Lạc lấy dùi cui điện tùy tiện giết chết mấy con tang thi mà hắn gặp được, bắt đầu tìm kiếm Tô Đại Trụ.

Trần Lạc nhớ rõ Tô Đại Trụ lúc mạt thế nổ ra, đã chạy trốn vào bên trong khu biệt thự, trèo tường vào một gian biệt thự, trốn đi. Lúc ấy hai người cũng không có liên thủ, về sau bởi vì không có đồ ăn, đi vào siêu thị bên trong khu biệt thự để tìm kiếm vật tư, Trần Lạc mới tình cờ gặp được Tô Đại Trụ, sau đó hợp tác với nhau.

Trần Lạc làm sao có thể chịu đựng được việc hơn một tháng nữa mới được ở chung với Tô Đại Trụ, người anh em à, ta rất nhớ ngươi. (không phải là đồng tính luyến ái, chỉ là sự yêu thích bình thường)

Trần Lạc cũng không nỡ để Tô Đại Trụ nhịn đói hơn một tháng, ta ăn cái gì, ngươi cũng ăn cái đó.

Mặt khác, Tô Đại Trụ cũng không biết về sự tồn tại của tinh thể ở giai đoạn đầu, dẫn đến thời gian phát triển ban đầu bị bỏ lỡ, Trần Lạc nhất định phải bổ sung.

Nhưng Trần Lạc không nhớ Tô Đại Trụ đã trốn ở chỗ nào trong biệt thự, chỉ nhớ là chỗ nào đó ở khu vực bên ngoài.

Chuyện này không làm khó được Trần Lạc, người khác không dám dùng thủ đoạn, còn về Trần Lạc thì dám.

Đúng lúc Pháp Vương liếm mặt, quay trở lại cùng với vẻ mặt tranh công, Trần Lạc mỉm cười sờ đầu chó. Trần Lạc cầm dùi cui điện trong tay, hét lớn tiếng:

“Tô Đại Trụ, ngươi đang ở đâu?”

Thị lực của tang thi không tốt lắm, nhưng thính giác và khứu giác của chúng lại cực kỳ nhạy bén, hét lớn như vậy sẽ dễ thu hút tang thi. Nhưng Trần Lạc có sợ chuyện này sao?

Một căn phòng bên trong biệt thự nào đó, Tô Đại Trụ đang trốn cùng một cô gái tên Trần Tĩnh, nghe được tiếng gọi ầm ĩ của Trần Lạc ngay bên cạnh mình, không khỏi oán giận nói:

“Người này có bị bệnh không, hắn có thể không sợ thu hút tang thi đến, hại chết bản thân, nhưng tuyệt đối không được hại chết chúng ta như thế này.”

Tô Đại Trụ nhịn không được lập tức đứng lên. Là anh Trần. Với đầu óc của anh Trần, không nghĩ làm như vậy rất nguy hiểm sao? Nhưng anh Trần vậy mà lại dùng phương pháp này để tìm kiếm mình?

Giao tình giữa hắn và anh Trần không tốt đến mức này, nhưng Tô Đại Trụ vẫn rất cảm động.

Tô Đại Trụ đi đến bên cạnh cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy Trần Lạc, cô gái tên Trần Tĩnh cũng chạy đến. Đúng lúc này có một con tang thi bị thu hút đến, Trần Lạc không chút hoảng loạn đã dùng điện giật chết nó.

Cảnh tượng này bị Tô Đại Trụ và Trần Tĩnh nhìn thấy. Văn Tĩnh không phải là chủ của khu biệt thự này, nhưng vào lúc mạt thế bùng nổ, cô đã cùng Tô Đại Trụ chạy đến chỗ này.

Văn Tĩnh kinh hãi, dùi cui điện này có uy lực thật lớn, nếu có cái này phòng thân, lúc gặp phải tang thi cũng không cần sợ hãi nữa, khó trách người này có lá gan lớn đến vậy. Tô Đại Trụ hét lên:

“Anh Trần, ta ở đây.”

Trần Lạc nhìn thấy Tô Đại Trụ, trên mặt không nhịn được mà nở một nụ cười, anh em tốt, quả nhiên ngươi không có vấn đề gì. Nhưng khi nhìn thấy Văn Tĩnh, sắc mặt Trần Lạc trầm lại. Chết tiệt, sao hắn lại quên mất trà xanh Trần Tĩnh này chứ.

Kiếp trước, hắn và Tô Đại Trụ bị Trần Tĩnh này hại rất thảm. Trần Tĩnh là người rất mưu mô, nước lọc không đủ tinh khiết, cô sợ nước máy có nguy hiểm, sau khi uống sẽ biến thành tang thi. Vì vậy cô lấy Tô Đại Trụ làm thí nghiệm.

“Anh Đại Trụ, uống trà.”

Tô Đại Trụ không hề đề phòng một chút nào. Sau khi cô cộng tác với Tô Đại Trụ, Trần Tĩnh ở trước mặt Tô Đại Trụ nói, anh Đại Trụ, ta luôn có cảm giác an toàn khi ở bên cạnh ngươi.

Còn về Trần Lạc, anh Trần, không biết tại sao, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã cảm thấy rất thân thiết.

Khi phân chia đồ ăn, Trần Tĩnh luôn luôn giấu đi một phần, ngoài mặt thì nói khát khó chịu nhưng cũng không mở miệng đòi thức ăn, chỉ giả vờ đáng thương, chẳng hạn như chóng mặt ngất xỉu vì đói.

Sau khi Tô Đại Trụ đưa thức ăn của mình cho cô, cô lập tức chảy nước mắt nói cảm ơn, nhưng thực ra cô còn có một ba lô đồ ăn.

Một trà xanh điệu nghệ, lô hỏa thuần thanh*, đùa nghịch Tô Đại Trụ xoay vòng.

(*lô hỏa thuần thanh: chỉ trình độ đạt đến mức tốt nhất, cả về chất lẫn lượng. )

Nhớ đến tất cả những chuyện này, Trần Lạc lập tức nổi cơn tức giận, chỉ hận không thể dùng một tay bóp chết Trần Tĩnh.

Trần Lạc tỉnh táo lại, bây giờ không thể giết chết Trần Tĩnh, Trần Tĩnh lúc này vẫn chưa là trà xanh, nếu cứ trực tiếp giết cô, mà không rõ ràng như vậy thì ngược lại sẽ khiến cho Tô Đại Trụ xa lánh hắn, dẫn đến càng chạy càng xa. Cũng tốt, vừa hay có thể dùng Trần Tĩnh này khiến cho Tô Đại Trụ hiểu được sự nguy hiểm trong lòng người.

Một tay đập chết ngươi cũng không giúp ta hả giận, để xem ta làm sao giết chết ngươi. Trần Lạc nói:

“Đại Trụ, đi theo ta, đến nhà của ta, ở đó chúng ta có thể chăm sóc lẫn nhau.”






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.