Nếu đã không chậm hơn Pháp Vương, vậy chắc chắn là nhanh hơn nhóm Trần Lạc rất nhiều. Trần Lạc nghe thấy tiếng động sau lưng cũng không quay đầu lại nhìn, hiện tại chạy thật nhanh mới là chuyện nên làm.
Ngay lúc Trần Lạc chạy đến bậc thềm của tòa nhà văn phòng, vừa muốn chạy ra khỏi tòa nhà thì Thử Vương đã búng người lên thật cao, đập thật mạnh vào người Trần Lạc.
Sức mạnh thật đáng kinh ngạc.
Áo giáp có thể chống chọi lại các loại vũ khí sắc bén thông thường, nhưng với lực va đập lớn như vậy nó cũng không thể chống đỡ được.
Trần Lạc cảm thấy lưng vô cùng đau đớn, thân thể mất tự chủ ngã về phía trước. Trần Lạc ngã nhào ra đất, bộ giáp trên người càng làm cơ thể đau đớn hơn. Trần Lạc mặc kệ đau đớn vội vã bò dậy, nhưng chỉ cần nửa nhịp chậm trễ này cũng đủ để bầy chuột đuổi kịp Trần Lạc và Tô Đại Trụ.
Tô Đại Trụ quay đầu lại nhìn, sợ hãi nổi da gà. Thấy một đàn chuột hàng trăm con lúc nhúc lao ra từ góc tối, tất cả đều lớn gấp đôi so những con chuột bình thường. Kèm theo đó là một con Thử Vương thân thể khổng lồ đang khát máu nhìn hắn.
Con Thử Vương này màu lông xám tối, toàn thân nhớp nháp dầu mỡ, giống như mới từ dưới cống thoát nước bò lên. Thứ bắt mắt nhất là cặp răng cửa lộ ra ngoài miệng, dài mười mấy cm, sáng lấp lòe.
Tô Đại Trụ nào đã thấy qua con chuột như vậy, toàn thân run rẩy. Nhưng Tô Đại Trụ lại bước lên một bước, nói:
“Anh, ngươi chạy đi, ta chặn bọn nó.”
Trần Lạc thở dài trong lòng, đây không phải vấn đề ngăn hay không ngăn, mà là ngươi hoàn toàn không thể kéo dài thời gian. Cho dù có thể thì kiếp này cũng phải do ta làm, bảo vệ tính mạng của ngươi.
Trước khi chiến đấu, là con chuột nên cũng không nói lời tàn nhẫn gì, nó chỉ trực tiếp nhào qua.
Trần Lạc và Tô Đại Trụ cùng lúc đều bị tấn công.
Mấy trăm con chuột cùng nhào lên, có con nhảy lên đùi Trần Lạc, lại có con nhảy lên ngực Trần Lạc, sau đó tiếp tục trèo lên. Chỉ trong nháy mắt trên người của Trần Lạc và Tô Đại Trụ đều là chuột. Chuột dẫm đạp lên chuột, lúc nha lúc nhúc, nhìn từ xa cứ như hai người chuột, áo giáp cũng bị che khuất.
Trên người mỗi người có ít nhất năm mươi, sáu mươi con chuột. Những con chuột khác không leo lên được, nôn nóng kêu “chít chít”.
Mỗi con chuột này đều nặng hơn 1kg, cộng thêm lực tác động thành ra cảm giác như đang cõng một bao tải nặng hơn 50kg. Mặc dù không đến mức bị đẩy ngã, nhưng đi đứng rất khó khăn.
Thử Vương đứng đó, lạnh lùng nhìn, sau khi đám đàn em cắn chết hai người này tất nhiên nó sẽ được ăn trước.
Cũng may còn có áo giáp, nếu đổi thành người khác thì không tới mấy giây đã bị cắn chết rồi. Hàm răng của chuột bình thường chắc chắn không thể tổn hại áo giáp được thiết kế riêng của Trần Lạc.
Trần Lạc thầm mắng một câu, rút dùi cui điện ra bật công tắc. Thân thể chuột khá nhỏ, cộng thêm số lượng dày đặc của chúng, một cây dùi cui điện dài nửa mét trong một lần có thể giật chết ba đến bốn con.
Sức sống của chuột bình thường không thể so với tang thi, tang thi bị điện giật chỉ bị choáng, còn chuột bình thường sẽ chết.
Trần Lạc đã từng suy xét vấn đề này nên đã yêu cầu trộn thêm vật liệu cách điện trong áo giáp.
Những con chuột bị điện giật chết liên tiếp rơi xuống, nhưng chỉ một giây sau những con chuột đang nôn nóng chờ sẵn đã nhào lên thay thế vị trí. Số lượng của đàn chuột cũng không đến hàng ngàn con, hàng vạn con như Trần Lạc đã dự đoán, điều này làm cho Trần Lạc an tâm rất nhiều.
Dùi cui điện cũng đủ để đối phó với đàn chuột này. Nhưng con Thử Vương đang đứng kia vẫn làm Trần Lạc lo lắng.
Là đột biến thể.
Trong thời mạt thế, tất cả các sinh vật dù là người sống sót, tang thi hay sinh vật biến dị thì năng lực sẽ tăng lên một cách từ từ. Nhưng cũng có những tang thi hay sinh vật biến dị sinh ra đột biến thể, năng lực đột nhiên tăng vọt.
Loại đột biến thể như vậy dường như là dùng tính mạng để tăng năng lực, tuổi thọ tối đa chỉ có mấy tháng, thậm chí là mấy tiếng, năng lực tăng càng nhiều thì tuổi thọ sẽ càng ngắn. Đồng thời, năng lực cũng bị dừng lại, không thể mạnh lên được nữa. Chỉ là không cần bận tâm đến chuyện tụi nó có thể sống được bao lâu, nếu lỡ gặp phải lúc chúng nó đang còn sống, thì có thể nói là cực kỳ xui xẻo.
Thử Vương trước mặt rõ ràng là đột biến thể, nếu không, chỉ mới là ngày thứ hai của mạt thế, nó cũng sẽ không lớn đến mức độ này.
Pháp Vương đang đánh lạc hướng bầy chuột cuối cùng cũng chạy đến cuối hành lang, nó cũng không giảm tốc độ, đâm thẳng vào cửa sổ thủy tinh chạy trốn. Pháp Vương phớt lờ cơn đau, nhanh chóng chạy đến chỗ Trần Lạc, cong lưng sủa to hòng dẫn dụ đàn chuột đi.
Những con chuột chưa leo lên thân thể Trần Lạc và Tô Đại Trụ cũng không thông minh, phần lớn lại đuổi theo Pháp Vương.