Nhìn thấy Pháp Vương đang đứng thẳng người mở cửa, chuẩn bị đi ra ngoài, Trần Lạc như sực nhớ đến cái gì, vội vàng nói:
"Đợi một chút."
Pháp Vương quay đầu nhìn Trần Lạc, thầm nghĩ, là không muốn ta đi hay là đang lo lắng an toàn của ta, muốn dặn dò một hai câu? Nhưng lại nghe thấy Trần Lạc nói:
“Ta cột hai túi rác rồi đó, ngươi tiện tay cầm đi vứt đi.”
Pháp Vương: !!!
Ngươi không coi chó là chó đúng không?
Nhìn Pháp Vương đang rời đi, Trần Lạc lắc đầu:
“Thật đáng lo ngại, khi nào ngươi có thể tự mình quét dọn nhà cửa, vứt rác thì ngươi mới là một con chó trưởng thành. Ta không dặn cũng không biết tự mình đi làm, aiii.”
Tô Đại Trụ ngồi bên cạnh cười nhạo, Pháp Vương tội nghiệp.
Trần Lạc nói:
“Mặc kệ nó, chúng ta chơi game tiếp.”
Sáu giờ rưỡi tối là thời gian ăn cơm. Trần Lạc lại thấy khổ sở, ngày nào cũng thịt cá, không thể như thế này được nữa, dạ dày bắt đầu khó chịu rồi.
Thời điểm vừa mới sống lại, Trần Lạc thật sự thèm thịt từ rất lâu rồi. Thứ đầu tiên hắn nghĩ đến là món gà rán và vịt quay béo ngậy. Tất cả các món ngon đặt sẵn đều là món có thịt. Ngoài ra cũng có món chay, nhưng cũng chỉ là bông cải xào, bắp cải xé tay xào và cà tím kho. Nhưng những món đơn giản như rau xanh xào hay canh rau trứng đều không có.
Như thế này thì ai mà chịu cho nổi, Trần Lạc cực kỳ hối hận, hắn tính sai rồi.
Nguyên liệu nấu ăn thì Trần Lạc có nhiều lắm, ăn mười đời cũng không hết, tài liệu học tập , video dạy nấu ăn hắn cũng có nhiều lắm. Nhưng chỉ xem video mà nấu được món ăn thì ai ai cũng có thể thành đầu bếp rồi.
Hiện tại Trần Lạc không muốn ăn gì cả, chỉ muốn một chén canh đạm bạc thôi.
Nhưng lại không có.
Đến vứt rác còn bắt Pháp Vương đi, muốn Trần Lạc đi làm là chuyện không thể nào.
Pháp Vương quá ngu ngốc, có rất nhiều chuyện nó không làm được, Trần Lạc thật sự rất cần một người giúp việc, chăm sóc sinh hoạt hằng ngày cho bản thân. Đã từng trải qua cuộc sống áo đến thì đưa tay, cơm đến thì há mồm, mấy cái chuyện rửa chén lau nhà giặt quần áo, thu dọn nhà cửa này cần phải có người làm.
Trần Lạc lập tức nghĩ đến Mã Ngọc, tài nghệ nấu nướng cực kỳ tốt. Nếu có cô, hắn muốn ăn món gì là có thể ăn món đó, ăn xong rồi cô còn có thể giúp hắn rửa chén.
Trần Lạc cảm thấy tính cách của cô không tệ, nhìn cũng đẹp mắt. Trước khi mạt thế xảy ra, Trần Lạc đã từng nghĩ đến chuyện này.
Trần Lạc cũng không biết cô đã chết hay chưa, hắn vốn dự định nếu chưa chết thì cũng phải bỏ đói cô vài ngày để tiện dạy dỗ, nhưng hiện tại Trần Lạc đã mắc bệnh lười giai đoạn cuối rồi, rất cần một người chăm sóc.
Nhìn Pháp Vương chịu khổ liên tục như vậy Trần Lạc cũng cảm thấy khó chịu trong lòng, phải trả tự do cho Pháp Vương mới được.
Khoảng thời gian Mã Ngọc đến nhà Trần Lạc dạy nấu ăn, hắn đã từng đưa Mã Ngọc về nhà một lần. Chỗ ở hiện tại của Mã Ngọc là một khu ký túc xá cho nhân viên của khách sạn năm sao cách nhà Trần Lạc không xa, cô là bếp trưởng ở đó.
Trần Lạc phải dùng một mức lương rất cao mới mời được cô đến nhà dạy nấu ăn.
Nếu như Mã Ngọc ở nơi quá xa hay ở khu quá đông dân cư, Trần Lạc sẽ gạch bỏ ý nghĩ này, thế giới này không chỉ có một mình Mã Ngọc.
Trần Lạc cân nhắc một hồi, nếu ổn thỏa thì ngày mai hắn đã thành dị năng giả cấp ba, vậy ngày mốt có thể thử đến gặp Mã Ngọc. Còn không được nữa thì sẽ cân nhắc đến chuyện tìm người khác.
Sau khi thăng cấp lên cấp thứ hai, mỗi ngày Trần Lạc có thể hấp thu khoảng năm mươi viên tinh thể cấp thấp nhất.
Nếu như tinh thể ở cấp càng cao thì số lượng sẽ giảm đi tương ứng, Trần Lạc phải mất hơn một tuần mới có thể hấp thụ hoàn toàn tinh thể lúc đó của Pháp Vương.
Thông qua kiểm nghiệm đã cho thấy rằng mỗi ngày hấp thu một lần tinh thể là cách tốt nhất để đưa cơ thể vào trạng thái đói bụng, có thể hấp thụ nhiều hơn một chút so với việc cách vài giờ uống một lần.
Cùng với một trận đau đớn trong đầu, tinh thể trong đầu Trần Lạc trải qua một sự biến đổi nhỏ.
Trần Lạc mỉm cười, thăng cấp lên cấp ba, dị năng giả.
Vỏn vẹn chỉ bốn ngày.
Kiếp trước, Trần Lạc mất một tháng rưỡi để đạt đến trình độ này.
Pháp Vương với tài năng thiên phú, kể cả khi cố gắng hết sức để hấp thụ tinh thể mỗi ngày, việc thăng cấp từ cấp hai lên cấp ba cũng phải mất nửa tháng.
Mà Trần Lạc, chỉ cần ba ngày.
Pháp Vương ơi là Pháp Vương, đời này ngươi may mắn đi cùng ta, nếu không thì đối phó ngươi còn cần gì phải đánh lén chứ.
Năng lực dị năng trong cơ thể Trần Lạc có thể gọi là ma lực hoặc pháp lực, so với cấp hai, độ tinh khiết không những tăng lên mà quan trọng hơn là số lượng gần như tăng gấp ba lần.
Hư không chi kiếm trước đây chỉ có thể tồn tại trong năm giây, nhưng bây giờ có thể kéo dài trong hai mươi giây.