"Hô hấp nhân tạo là miệng đối miệng, thổi khí cho hắn. Như vậy hắn sẽ tỉnh."
Phong Quang giải thích rõ ràng, cô không hề có ý đùa giỡn. Chỉ là hình như thấy trong phim làm vậy, đúng, cô đang rất nghiêm túc đưa ra ý kiến mà.
Nghe đến hai từ "thổi khí", Tiết Nhiễm nhớ lại lúc mơ màng dưới nước... Tiết Nhiễm không kìm được, đỏ bừng tai, thậm chí quên cả việc Đan Nhai cần mau chóng tỉnh lại.
"Miệng đối miệng?" Cô nương đó nghe xong mặt biến sắc, nhìn Tiết Nhiễm cầu cứu.
Phong Quang lập tức nói: "Này, cô đừng nghĩ nữa. Chàng chỉ được hôn ta, không thể hôn người khác!"
Tiết Nhiễm nóng bừng tai ho nhẹ một tiếng."Ta..."
Thiếu nữ cuống đến mức sắp khóc: "Không thể bắt ta, một cô gái chưa xuất giá đi hôn một nam nhân được!"
Phong Quang không quan tâm đến nàng ta, cô tò mò hỏi: "Nam nhân này tại sao lại ngã xuống nước?"
"Hắn... hắn tưởng ta muốn nhảy sông tự vẫn, kết quả là bản thân mình lại rơi xuống nước."
Nói đến đây, sắc mặt nàng ta khá buồn bực. Nếu không phải vì hắn lương thiện quá mức thì giờ nàng đã không phải gánh một mạng người rồi.
"Hắn đã vì cứu cô mà rơi xuống nước, lẽ nào có nhẫn tâm nhìn hắn chết như vậy?"
Thiếu nữ do dự hồi lâu, cuối cùng hạ quyết tâm: "Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp Phù Đồ. Ta làm!"
Nàng ta chầm chậm cúi thấp đầu, vừa đặt môi mình lên đôi môi lạnh ngắt của nam nhân kia, còn chưa kịp thổi hơi thì hắn ta đã mở mắt. Ánh mắt chạm nhau, nhất thời không nói nên lời.
Phong Quang vui mừng: "Đan đường chủ ngươi tỉnh rồi! Ta đã nói cách hô hấp nhân tạo này có tác dụng mài!"
Phim ảnh đúng là không lừa người mài! Tiết Nhiễm nghiêng đầu đi, mệt mỏi than vãn. Thiếu nữ mặc y phục vàng thấy hắn đột nhiên mở mắt, bị dọa một phen hết hồn.
Nàng ta lùi về sau mấy bước, ngồi bệt xuống đất, chỉ vào Đan Nhai: "Ngươi, ngươi, ngươi... ngươi sống lại rồi!"
Đan Nhai ngồi dậy, ho mấy tiếng, biểu hiện rất tế nhị: "Ta sống lại rồi."
Sau đó, một nam một nữ không biết nói gì. Không khí này thật bối rối. Phong Quang nhìn trái ngó phải, cắn nhẹ vào tai Tiết Nhiễm: "Ta thấy không khí này lạ lạ sao á."
Tiết Nhiễm xoa đầu cô, không nói ra câu còn không phải do nàng hại ra sao. Hắn đứng ra xóa tan sự ngượng ngùng này:
"Cô nương, người muốn cứu cô chính là Đan đường chủ của Đường Môn."
"Đường Môn?"
Thiếu nữ đứng dậy, bộ dạng không biết làm sao khi nãy giờ đã nổi giận đùng đùng: "Ngươi là người của Đường Môn?"
Đan Nhai đứng lên: "Đúng vậy."
"Hay lắm, ta còn đang định tìm đến Đường Môn các ngươi!"
"Cô nương có chuyện gì sao?"
"Chuyện vô cùng lớn! Đường Cửu Ca đã tự hạ độc mình chỉ vì không muốn liên hồn với bổn tiểu thư. Ngươi nói xem, bổn tiểu thư có thể nuốt trôi cục tức này không?"
"Cô nương chính là đại tiểu thư của Thiên Kim Các?"
"Phí lời! Thiên Kim Các chúng ta lợi hại nhất là việc do thám tin tức, dù các ngươi có muốn giấu đi nguyên nhân Đường Cửu Ca trúng độc thì tin tức vẫn truyền đến Thiên Kim Các như thường lệ thôi!"
Thiên Kim Các nổi tiếng với việc bán một tin tức giá một nghìn vàng. Không ai biết tình báo của họ từ đầu mà ra, chỉ biết bỏ ra một nghìn vàng sẽ có được bất kì tin tức gì. Cho dù một nghìn vàng không phải là một con số nhỏ những người mua cũng đông như kiến cỏ.
Một trăm năm mươi năm trước, Bách Hiểu Sinh sáng lập ra Thiên Kim Các. Không ai rõ trong tay họ nắm được điểm yếu của bao nhiêu người, đương nhiên cũng không ai dám đắc tội với Thiên Kim Các. Còn thiếu nữ mặc y phục vàng mang dáng vẻ thanh tú thoát tục này chính là cháu gái của Bách Hiểu Sinh, Mộc Lưu Niên.
Đan Nhai nói: "Mộc tiểu thư, chuyện của thiếu chủ, là Đường Môn ta có lỗi."
"Ngươi nói có lỗi thì có tác dụng gì! Nếu như người đã là Đường chủ, vậy được, ta muốn tìm Đường Cửu Ca nói chuyện."
Môc Lưu Niên lên aiond ra lênh: "NaZởi dẫn †a về Đường Môn!" Phong Quang lẩm bẩm: "Đại tiểu thư này tính tình thật kích động."
Tiết Nhiễm nhìn cô, biết rõ nhưng không nói gì.
Đan Nhai ôn hòa nói: "Mộc tiểu thư đường xa tới đây, tất nhiên Đường Môn ta phải tiếp đón chu đáo."
Cuối cùng, Phong Quang và Tiết Nhiễm cũng cùng hai người đó quay về Đường Môn. Một đại tiểu thư của Thiên Kim Các, một đại tiểu thư của Chiết Kiếm Lâu, hai vị tiểu thư gặp nhau, ắt phải phân cao thấp. Tuy nhiên có Tiết Nhiễm ở đây, Phong Quang cũng thu lại phần nào tính cách kiêu ngạo của mình. Cũng vì thế mới không xảy ra chuyện cãi cọ giữa hai vị tiểu thư.
Ngược lại, Phong Quang lại rất tò mò về Thiên Kim Các. Nếu như Thiên Kim Các nắm trong tay nhiều tình báo như vậy, không biết họ có biết Dịch Vô Thương chính là Nam Cung Ly không?
Cô thản nhiên nắm tay Tiết Nhiễm, tung tăng chạy đến bên Mộc Lưu Niên: "Mộc tiểu thư, tình báo của Thiên Kim Các thật sự lợi hại vậy sao?"
"Tất nhiên rồi." Mộc Lưu Niên vô cùng tự hào, nàng ta hỏi:
"Cô là tiểu thư nhà nào? Nể tình cô cũng có công nói cho ta cách cứu nam nhân kia, ta có thể cho cô một tin tức miễn phí."
"Vậy tốt quá rồi, cha là Lâu chủ của Chiết Kiếm Lâu, ta tên Hạ Phong Quang." Mộc Lưu Niên bỗng nhiên dừng bước.
Phong Quang hỏi: "Sao không đi vậy?"
Không chỉ Phong Quang, đến Tiết Nhiễm và Đan Nhai cũng dừng lại đợi cô ta. Một lúc lâu sau, Mộc Lưu Niên ngờ ngợ hỏi Phong Quang:
"Là Chiết Kiếm Lâu ở Giang Nam?"
"Đúng vậy, lẽ nào có Chiết Kiếm Lâu thứ hai sao?"
Ánh mắt Mộc Lưu Niên nhuốm màu thương cảm: "Thời gian này, cô tốt nhất là đừng về nhà."
Phong Quang cảm thấy lời của nàng ta có gì đó không đúng. Cảm giác này khiến trong lòng cô nảy ra một dự cảm không lành.
Quả nhiên, Mộc Lưu Niên thở dài rồi nói tiếp:
"Chiết Kiếm Lâu một tháng trước đã nhận được lệnh tàn sát của giáo chủ Ma giáo, chỉ e hiện giờ..."
Phong Quang đơ người ra: "Cô nói gì cơ? Sao ta... sao ta nghe không "Lệnh tàn sát của giáo chủ Ma giáo rất hiếm gặp, nhưng một khi xuất hiện, sẽ không chừa một ai. Như Quan gia ở Lạc Dương mười lăm năm trước, Ôn gia ở Quan Trung tám năm trước, còn lần này... là Hạ gia ở Giang Nam. Mỗi gia tộc nhận được lệnh tàn sát đều không sống sót quá nửa tháng."
"Cô nhất định là đang gạt ta..."
Phong Quang đột nhiên phá lên cười, cười như điên dại, cô quay người chạy về hướng khác. Sao cô lại không nghĩ đến chứ, hôm đó khi cha cô đưa cô đến Cố Nhân Cốc, thái độ ông rất bất thường. Nếu như lúc đó cô nghĩ thêm một chút, chứ không phải trong đầu chỉ toàn muốn hoàn thành nhiệm vụ như vậy... Có lẽ, có lẽ cô đã có thể cầu cứu Hệ thống chủ...
"Ta muốn về nhà... Trò chơi này không thú vị gì hết, gì mà giết sạch cả nhà chứ, đợi ta gặp cha ta thì có thể chứng minh tất cả chỉ là giả rồi!"
Cô vùng vẫy muốn thoát khỏi tay hắn: "Thả ta ra, ta phải về nhà, cha ta đang đợi ta..."
"Nàng hãy bình tĩnh một chút."
Tiết Nhiễm ôm lấy cô trong vòng tay, nhẹ nhàng vỗ lưng, không ngừng an ủi cô:
"Chúng ta đi thu xếp đồ đạc, đợi trời sáng, ta sẽ cùng nàng xuất phát đi Giang Nam, được không?"
Giọng nói trầm ấm của hắn khiến lý trí của cô trở lại, Phong Quang nhận ra bây giờ đêm đã khuya không thể nào về ngay được.
Cô cắn môi bật khóc: "Tiết Nhiễm... nếu cha ta thật sự xảy ra chuyện thì phải làm sao?"
"Đừng khóc, đã có ta."
Hắn đưa tay nhẹ lau nước mắt cho cô, dịu dàng nói: "Ta sẽ ở cạnh nàng."
"Ừ..." Đợi vỗ về Phong Quang xong, Tiết Nhiễm cùng cô tiến về phía trước.
Cô yên lặng nhoài người trên lưng hắn, thỉnh thoảng nghẹn ngào thành tiếng. Bất kể ở thế giới nào, ngoài thân phận ra, cô cũng nhận được tình cảm vốn có của những người đó.
Trong thế giới này, kí ức của cô ngập tràn cảnh gia đình họ Hạ nuôi nấng, bảo vệ cô từ nhỏ tới khi cô trưởng thành. Không phải có từ trên trời rơi xuống thế giới này, mà là... mà là được sống lại một cuộc sống mới. Cho cô không hề giả dối.
Đan Nhai vẫn luôn trầm mặc theo sau, bỗng thấy có ai đó kéo áo mình, hắn ta cúi đầu nhìn, hóa ra là Mộc Lưu Niên. Tuy tính cách Mộc Lưu Niên có chút ngang bướng nhưng tấm địa không xấu.
Lúc này nàng ta cất giọng đầy áy này: "Đan Nhai, có phải ta không nên nói ra chuyện đó không?"
"Không liên quan với cô nương, Hạ tiểu thư sớm muộn cũng sẽ biết thôi."
Ánh mắt Đan Nhai tối tăm khó đoán, hướng về bóng lưng người đàn ông ấy.
Nếu có trách, chỉ trách một số người diễn kịch quá hay mà thôi.