"Tiết phu nhân, không sao chứ?" Phong Quang nghe thấy giọng nói trầm thấp sau lưng mình, cô vội vàng đứng dậy khỏi vòng tay của người đó, nói một câu: "Xin lỗi."
Rồi ngẩng mặt nhìn lên, liền thấy người đàn ông trước mặt cô ngũ quan rõ ràng như điêu khắc, vô cùng tuấn tú. Đôi mắt đào hoa đa tình ấy khiến người ta không cẩn thận nhìn vào sẽ bị đắm chìm trong đó mất. Hắn mặc một chiếc áo khoác dài màu tím đậm, đơn giản khiêm nhường, chỉ cần cười một cái là đã có thể lấn át hết cảnh đẹp trước mắt.
Hắn nói: "Mèo hoang ở đây đã dọa phu nhân sợ rồi sao?"
"Ta không sao... Mạo muội xin hỏi công tử là?"
Hắn cười: "Tại hạ Đông Phương Dạ, là chủ nhân nơi này."
"Hóa ra người là Đông Phương cốc chủ."
Phong Quang vốn tưởng Đông Phương Dạ chắc cũng phải ngoài ba, bốn mươi nhưng xem chừng chỉ mới vừa độ tuổi hai mươi. Sau vài phút suy ngẫm, cô liền cúi người hành lễ:
"Đa tạ Cốc chủ đã thu nhận và giúp đỡ chúng tôi những ngày qua."
"Không cần khách khí, những người nhận được quyền cư trú trong cốc, ta đều có trách nhiệm bảo vệ. Chỉ là, Tiết phu nhân, không biết sau này phu nhân dự định thế nào?"
Dự định thế nào? Ánh mắt cô ảm đạm, không nghĩ ra nơi nào có thể đi:
"Ta... Cốc chủ đừng gọi ta là Tiết phu nhân nữa, danh phận Tiết phu nhân này, ta gánh không nổi."
"Vậy... Hạ cô nương?"
Đông Phương Dạ gọi một tiếng thăm dò. Phong Quang khế gật đầu:
"Cốc chủ hỏi ta định thế nào, ta cũng không biết. Có lẽ, đợi vết thương của Tôn tiền bối khỏi hẳn, ta sẽ hỏi Thanh Ngọc có muốn về Chiết Kiếm Lâu cùng ta không?"
"Theo như ta biết, Chiết Kiếm Lâu đã không còn ai nữa."
"Không sao, dù người không còn những căn nhà vẫn còn đó."
Nói đến đây, cố kìm nén nỗi đau trong lòng, cười nói:
"Có lẽ nên cảm ơn Tiết Nhiễm, hắn chỉ nói diệt sạch Chiết Kiếm Lâu chứ không nói thiêu rụi cả căn nhà. Cũng đúng, để lại căn nhà khiến kẻ bị thương nhìn vật lại nhớ người, đau khổ không muốn sống đây chính là cách "Hạ cô nương, cô nương có thể ở lại Cố Nhân Cốc."
"Thôi, nơi đây sẽ khiến ta không kìm được mà nhớ đến hắn, đợi đến khi về Giang Nam, có lẽ ta sẽ dần dần quên đi hắn. Đông Phương cốc chủ, ta thấy không khỏe lắm, xin phép về nghỉ ngơi."
Nói xong, Phong Quang hành lễ rồi quay người rời đi. Trong tiếng gió, dường như nghe thấy tiếng Đông Phương Dạ thở dài.
Nhờ có Thanh Ngọc, vết thương của Tôn Nhất Đạo chuyển biến tốt lên rất nhanh. Cũng vì ông ta mất đi tay phải nên mấy ngày nay toàn là Thanh Ngọc và Phong Quang đút cơm, chăm sóc ông ta tận tình, chu đáo. Nhưng sáng nay, đối diện với ông ta không phải là sự rạng rỡ tươi cười mà là hai khuôn mặt lạnh tanh.
Thanh Ngọc bất mãn nói trước:
"Ta đã nói rồi trong thời gian này ngài không được uống rượu mà ngài vẫn cứ uống. Giờ thì tốt rồi, ngài lại phải nằm trên giường một thời gian nữa rồi."
Phong Quang tiếp tục:
"Ta nói ngài cũng lớn tuổi rồi, sao lại không giữ được cái miệng của mình chứ?"
Tôn Nhất Đao biện bạch:
"Ta thật sự chỉ uống một ngụm, chỉ một ngụm."
"Đây mà là một ngụm hả?"
Phong Quang chỉ vào bình rượu rỗng bên cạnh giường.
"Ta không biết thứ đó sao lại ở chỗ ta, nhưng thật sự ta chỉ uống một ngụm thôi. Không tin các ngươi xem!"
Tôn Nhất Đao lấy ra một hồ lô rượu từ gối:
"Trong này đều là đồ ta cất giấu suốt thời gian này, mấy ngày nay ta phải tiết kiệm mà uống đó!"
"Được lắm! Ngài còn cất giấu nữa, ta tịch thu!"
Phong Quang cướp lấy hồ lô rượu trên tay ông ta:
"Xin hãy nghe lời thầy thuốc được không, nói không được uống là không được uống!"
Tôn Nhất Đao đấm ngực, mỗi ngày ông ta chỉ uống một ngụm, một tháng nay vết thương vẫn chuyển biến tốt lên, sao hôm nay lại tự nhiên trở nên nặng được! Ông ta bực dọc nhìn bình rượu dưới đất, rồi cuộc là kẻ nào muốn giá họa cho mình đây! dọn sẵn đồ đạc chuẩn bị rời đi cũng đành phải ở lại. Vào một ngày nắng đẹp, có hai vị khách tới Cố Nhân Cốc, sau khi bẩm báo với Cốc chủ, thị vệ để hai người họ vào.
Hai người này trực tiếp đến tìm Phong Quang, nhìn thấy Đan Nhai và Mộc Lưu Niên, cô không khỏi kinh ngạc, không ngờ rằng bọn họ lại đến đây tìm mình. Mộc Lưu Niên tùy tiện nói: "Chỉ là một Cố Nhân Cốc bé nhỏ, Thiên Kim Các chúng ta tìm ra không phải quá đơn giản hay sao?"
"Không, ta ngạc nhiên không phải vì vậy..."
Phong Quang đảo mắt thấy Mộc Lưu Niên và Đan Nhai đang nắm tay nhau, đứng hình kinh ngạc. Khuôn mặt lạnh lùng của Đan Nhai phảng phất nét e ngại, nhưng tiểu nha đầu Mộc Lưu Niên tay nắm chặt, hắn không rút ra được, nói ra đến bản thân hắn còn không tin.
"Ta rất tò mò, Kim Lâu cô nương vẫn ổn chứ?"
"Câu này của cô có ý gì vậy?"
Mộc Lưu Niên nghe xong liền phát hỏa, kéo Đan Nhai về sau mình:
"Đường lão thái thái muốn gả Kim Lâu cho Đan Nhai, không phải cô cũng nghĩ vậy chứ?"
"Không có, không có, ta chỉ đơn thuần là... tò mò." Câu này của Phong Quang là thật.
Kim Lâu thích Đan Nhai, nhưng Đan Nhai không thích Kim Lâu, còn Đường Cửu Ca lại có ý với Kim Lâu. Mối quan hệ tay ba này, cô thực sự muốn biết giải quyết thế nào. Nói thẳng ra, chỉ là sự hóng hớt trỗi dậy. Còn về phần Đường lão thái thái, bà nhất định hy vọng Kim Lâu và Đan Nhai ở bên nhau rồi. Thân phận của Đường Cửu Ca, không thấp hèn đến nỗi phải lấy một tỳ nữ.
Cơ thể nhỏ bé của Mộc Lưu Niên, dù muốn chắn cho Đan Nhai ở phía sau cũng không có cơ hội. Đan Nhai chỉ cần tùy tiện đưa tay lên là đã gạt được đầu nàng ta sang một bên rồi.
Hắn nói với Phong Quang:
"Kim Lâu đã rời khỏi Đường Môn, quay về Ma giáo rồi."
Chuyện nàng ta và Đường Cửu Ca cũng tự nhiên mà được giải quyết.
"Nàng ta là người của Ma giáo?" Phong Quang sửng sốt.
"Đúng vậy, Kim Lâu là nội ứng mà Nam Cung Ly phái đến Đường Môn."
Mộc Lưu Niên ôm lấy cánh tay Đan Nhai, Đan Nhai trông cao lớn hơn nhiều vóc dáng bé nhỏ của nàng ta. Nhìn qua có lẽ còn tưởng rằng nàng ta đang đu trên cánh tay hắn. Mộc Lưu Niên cười khúc khích:
"Không chỉ mình Kim Lâu, Đan Nhai cũng là Hữu hộ pháp của Ma giáo nữa."
Phong Quang chết đứng:
"Đan Nhai ngươi... thật sự không giống người trong Ma giáo."
Toàn thân Đan Nhai trên dưới đều thể hiện ra là một tay kiếm khí phách, chính nghĩa hào hùng. Chính nghĩa không thể chính nghĩa hơn, làm sao nói là người của Ma giáo thì là người của Ma giáo được? Hơn nữa còn làm chức Hữu hộ pháp cao như vậy. Hôm ở trong rừng trúc, cô nhớ cũng không nhìn ra điều gì mờ ám giữa hắn ta và Nam Cung Ly.
Biết được cảm xúc của cô, Đan Nhai nói: "Thân phận Hữu hộ pháp của ta, Nam Cung Ly cũng không hay biết. Vị trí Hữu hộ pháp của Ma giáo này, từ lúc tồn tại đến giờ chưa từng lộ diện, ta chỉ nghe lệnh của một mình giáo chủ, còn Nam Cung Ly không có quyền ra lệnh cho ta."
"Người có quyền quyền ra lệnh cho ngươi... chỉ có hắn?" Phong Quang thất thần.
"Không sai."
Đan Nhai gật đầu: "Mặc dù hắn đã rời khỏi Ma giáo nhưng vẫn chưa hoàn toàn trao hết quyền lực cho Nam Cung Ly. Hắn đưa ta vào Đường Môn, chỉ vì Bão Vũ Lê Hoa Châm. Hắn không hề tin tưởng Nam Cung Ly. Hơn nữa, người nói cho Đường Cửu Ca cách mượn việc trúng độc chối bỏ hôn ước cũng là ta. Độc dược là hắn đưa cho ta. Chỉ khi Đường Cửu Ca trúng độc, hắn mới có thể danh chính ngôn thuận bước vào Đường Môn."
Hóa ra hắn đã sắp đặt xong mọi chuyện từ trước rồi, Phong Quang cảm thấy lạnh lẽo, cô đột nhiên nhớ ra: "Vậy còn tấm bản đồ mật thất Đường Môn?"
"Là ta đưa hắn. Kim Lâu ở trong Đường Môn từ nhỏ nhưng chỉ có được bản đồ bên ngoài mật thất. Còn ta dựa vào thân phận sư phụ của Đường Cửu Ca, có thể vào khuê phòng cất giấu bảo vật của Đường Môn, lấy được tấm bản đồ."
"Hắn cần Bão Vũ Lê Hoa Châm để làm gì?"
Phong Quang không tin, một người dựa vào ám khí này liền thống nhất được võ lâm. Huống hồ, dựa vào bản lĩnh của hắn, những người thuộc hai phe chính và tà đều bị hắn nắm giữ trong lòng bàn tay, hắn sớm có thể thống nhất giang hồ rồi.
Mộc Lưu Niên nói: "Hắn không cần Bão Vũ Lê Hoa Châm, mà là cần chất độc của nó."