Đan Nhai và Mộc Lưu Niên tạm thời ở lại Cố Nhân Cốc, điều này khiến Phong Quang lo sợ cực độ. Từ khi xác nhận Đông Phương Dạ chính là Tiết Nhiễm, lúc nào cô cũng cảm thấy có ánh mắt đang dõi theo mình.
Cô muốn ám hiệu cho Đan Nhai và Mộc Lưu Niên hãy mau đi đi, nhưng mỗi khi định cất lời, Đông Phương Dạ lại xuất hiện. Điều này khiến cô rất tuyệt vọng. Cô không rõ liệu Đông Phương Dạ đã biết chuyện cô phát hiện ra thân phận của hắn chưa. Nhưng nét mặt hai người đều giữ trạng thái "không biết", cô cần điều tra rõ một chuyện.
Thư phòng chính là nơi để lại nhiều manh mối nhất của một người. Nhưng cho dù cô tìm thế nào cũng không tìm được thứ gì có ích.
Cuối cùng ánh mắt cô nhìn chăm chú vào một cuốn sách trên giá. Cuốn sách này vô cùng cũ kĩ nhưng lại được giữ gìn rất cẩn thận.
Những cuốn khác đều không hề có bụi, có thể thấy chủ nhân chúng thường lật đến. Còn cuốn sách trong góc này lại tích lớp bụi dày, lí do gì khiến hắn không đọc nớ? Bởi vì đã chạm đến những kí ức sâu sắc nhất hay sao?
Phong Quang lật sách ra, trên một trang sách, cô đọc được hàng chữ, hoa Mộ Dương, cỏ Thần Nông ngọc Bất Lão và... Lật thêm nữa thì hết rồi, trang sách cuối cùng đã bị xé.
Trực giác mách bảo trang sách bị xé đi chính là đáp án cô cần tìm: "Hệ thống chủ, ta đồng ý đổi bảy điểm tích lũy để khôi phục lại quyển sách này."
Để làm xuất hiện những thứ không có cơ sở cần dùng đến bảy điểm tích lũy, trước đó khá lâu cô đã từng làm qua. Trang sách bị xé dần dần được phục hồi trước mắt cô, cuối cùng cô cũng biết nội dung hoàn chỉnh được viết trên đó.
Hoa Mộ Dung, cỏ Thần Nông, ngọc Bất Lão và máu phượng hoàng kết thành một thể là có thể tạo ra thuốc trường sinh bất lão.
Máu phượng hoàng là gì? Con người chia thành các chủng tộc. Tộc bất tử tuy không phải là không chết nhưng sự già nua chậm hơn người bình thường. Máu từ tim của những người tộc bất tử, chỉ cần uống một giọt là có thể kéo dài tuổi thọ, thật vô cùng quý giá. Huyết mạch của tộc bất tử ít ỏi nên được gọi là máu phượng hoàng.
Nhưng từ khi bị bắt đi lao dịch ở biên ải, tộc bất tử gặp nạn truy sát, chỉ còn một chỉ duy nhất sống sót trốn đến Quan Trung, từ đó mai danh ẩn tích không còn dấu vết. Máu phượng hoàng, một chỉ ở Quan Trung, Quan Trung... Tám năm trước Ôn gia ở Quan Trung gặp nạn truy sát, chỉ có một mình Thanh Ngọc còn sống... Cuốn sách trên tay cô rơi xuống, kinh hãi run sợ, cuối cùng cô cũng đã hiểu ra vì sao hắn muốn "cứu" Thanh Ngọc rồi. Chính là vì được liệu cuối cùng để chế tạo ra thuốc trường sinh, chính là Thanh Ngọc!
Phong Quang không kịp nghĩ đến những chuyện khác, cô chạy ra khỏi thư phòng hướng về phía phòng bếp. Bây giờ, Thanh Ngọc đang sắc thuốc trong bếp, không sai được. Trên đường chạy đến, càng lúc càng ít người, đến phòng bếp, cô không thấy Thanh Ngọc đâu.
"Tiểu công tử được Cốc chủ mời đến phòng thuốc rồi."
Nguy rồi! Trong đầu cô thốt lên hai từ đó, không kịp nghỉ ngơi, cô chạy về phía phòng thuốc. Phòng thuốc cách phòng bếp không xa, nhưng khi đứng trước cửa phòng thuốc, cô chỉ hận chiếc mũi nhạy cảm của mình, cô ngửi thấy mùi máu tanh. Đôi tay run rẩy của Phong Quang đẩy cửa ra, cảnh tượng trước mắt khiến toàn thân cô run bật.
Thanh Ngọc trước giờ thích sạch sẽ, đến ngồi cũng nhất định không chịu ngồi đất. Nhưng bây giờ cậu ấy đang nằm trên mặt đất, máu từ lồng mực chảy ra đã khô màu đỏ thẫm, càng khiến khuôn mặt với đôi mắt nhắm chặt của cậu thêm nhợt nhạt.
"Phong Quang, nàng đến rồi." Đông Phương Dạ cười nhẹ. Hắn không gọi cô là Hạ tiểu thư nữa, mà đổi sang cách gọi thân thuộc nhất.
Mỗi lần như vậy, hắn sẽ thấy thỏa mãn phần nào trái tim mình, hắn thích cảm giác này. Phong Quang không nhìn Đông Phương Dạ với đôi tay nhuốm máu... Có lẽ giờ nên gọi hắn là Tiết Nhiễm rồi, dù sao hắn cũng không định giả vờ tiếp nữa, không đúng sao?
Cô lê bước nặng nề, từng bước từng bước tiến gần đến Thanh Ngọc, cuối cùng cô quỳ xuống bên cơ thể suy yếu của Thanh Ngọc. Cô chậm rãi đưa tay chạm lên khuôn mặt cậu ta. Không chút hơi ấm.
Giọng hắn nhẹ nhàng: "Phong Quang, nần đất lạnh, nàng như vậy sẽ có hại cho con chúng ta."
"Những ngày qua..."
Cô lạnh lùng nói: "Tại sao ta không nhìn thấy Chiết Kiếm đâu..."
Hắn đáp: "Chiết Kiếm thay ta đi làm vài chuyện."
Trong lòng cô hiểu rỡ, là đi chết thay hắn. Cô nhắm mắt, từng giọt lệ rơi xuống: "Hệ thống chủ, ta muốn mở bàn tay vàng, lần này ngươi có đồng Một năm sau, tại một trấn nhỏ ở vùng nông thôn Giang Nam, trên một cánh đồng hoa dại nở rộ khắp nơi, hai ba đứa trẻ nhỏ vui vẻ thả diều chạy đến, mang theo cả tiếng gió. Phong Quang đem ghế ra trước cửa, trầm lặng ngắm nhìn. Suốt một năm nay, cô càng ngày càng hay ngẩn người, cho dù không nghĩ ngợi gì, đầu óc cô cũng trống rỗng ngồi vậy cả ngày trời.
Mộc Lưu Niên vác bụng đi tới, khua tay trước mắt Phong Quang, thấy Phong Quang không phản ứng, nàng ta lay nhẹ vai Phong Quang:
"Hạ tỷ tỷ, tỷ lại ngẩn người rồi."
"Ừ." Phong Quang chớp mắt.
Từ khi quen biết đến nay, Mộc Lưu Niên xưng hô với cô từ Hạ cô nương đến Hạ Phong Quang, cuối cùng đổi thành Hạ tỷ tỷ.
Mộc Lưu Niên cũng kê một cái ghế ngồi xuống cạnh bên cô: "Muội không có việc gì làm, vậy muội sẽ ở đây cùng ngẩn ngơ với tỷ."
"Đan Nhai đâu?"
Phong Quang ngoái đầu nhìn nàng ta. Mỗi lần nhìn thấy bụng bầu của Mộc Lưu Niên, trong lòng cô lại thầm trách Đan Nhai là đồ không có đạo đức. Mộc Lưu Niên nhỏ hơn cô một tuổi, năm nay mới vừa mười sáu, vậy mà đã mang thai. Tuy việc này trong xã hội cổ đại là chuyện bình thường nhưng Phong Quang vẫn thấy không được.
Dù cô cũng từng mang thai ở tuổi này, nhưng ít nhất độ tuổi tâm hồn cô không phải mười sáu.
Mộc Lưu Niên nói: "Tân Trương Cường trong thôn lại phát bệnh điên rồi, chàng ấy đi giúp Thanh Ngọc một tay."
Trương Cường là con trai của trưởng trấn, trước giờ vẫn lang bạt kiếm sống bên ngoài, khoảng nửa năm nay phát điên trở về. Từ lời kể vụn vặt mơ hồ của hắn ta có thể đoán ra hắn ta đã nhìn thấy cảnh tượng truy sát trong võ lâm. Khi đó hắn ta đã nằm lẫn trong đám người chết trốn thoát được nạn này. Nhưng màn giết người đẫm máu ấy đã đả kích lớn đến tinh thần hắn ta.
Thế giới bên ngoài càng ngày càng khó kiểm soát chính bởi vì giang hồ càng ngày càng hỗn loạn. Phong Quang hiện giờ không để tâm đến chuyện bên ngoài, đối với những âm thanh bên ngoài căn phòng, cô không có hứng thú.
Mộc Lưu Niên thể hiện rõ ánh mắt hoài niệm: "Hạ tỷ tỷ, tỷ nói xem muiôôi và Đan Nhai trốn ở đâv liêu đia aia có nahï là muôi yảv ra chuvên rầi không?"
Tiết Nhiễm quá thần thông quảng đại, suốt một năm nay, họ không dám đến những nơi đông người, cũng không dám viết thư cho người thân. Chỉ vì hiện giờ, chính tà hai phe đã hoàn toàn bị Tiết Nhiễm nắm trong lòng bàn tay.
Vào một năm trước, Phong Quang đã dùng hai mươi lăm điểm tích lũy để mở dịch chuyển không gian.
Hệ thống chủ đưa cô, Mộc Lưu Niên, Đan Nhai, Thanh Ngọc và Tôn Nhất Đạo di chuyển đến một trấn nhỏ. Phong Quang còn nhớ, lúc đó cô còn nói cần một nơi không tìm thấy trên bản đồ, sự thực cũng chính là như vậy.
Trấn này phát triển lạc hậu, giao thông bất tiện, lại nằm sâu trong núi, suốt nhiều năm qua, có thể chạy ra ngoài chỉ có mỗi mình tên Trương Cường kia. Nghĩ mới thấy, sau khi năm người xuất hiện tại trấn đã gây ra sự hỗn loạn lớn.
Nhưng người trong trấn đều rất lương thiện, sau khi giải thích, tỏ rõ thành ý, bọn họ cũng tiếp nhận đám người Phong Quang. Trong trấn cũng không có đại phu, nhờ vào y thuật của Thanh Ngọc, đã giúp được họ rất nhiều. Nhắc đến Thanh Ngọc, hôm đó Phong Quang đã đổi thuốc cải tử hồi sinh của mình mới cứu được mạng Thanh Ngọc. Nhưng dù sao cũng là vết thương ở tim nên dù Thanh Ngọc giành lại được một mạng nhưng thỉnh thoảng vẫn bị đau thắt cơ tim. Về điều này, Phong Quang cũng hết cách.
Tất nhiên cô biết họ cũng thấy kì lạ không hiểu sao cô lại có bản lĩnh như vậy nhưng họ không hỏi, cô cũng không nói. Sự tồn tại của Hệ thống chủ là một bí mật, cho dù nói ra cũng sẽ không ai tin.