Cố Ngôn đưa Phong Quang về đến cửa phòng, trước khi rời đi, hắn lại nghe thấy giọng nói yểu điệu của thiếu nữ:
"Vương thúc thực sự không muốn ngủ cùng ta sao?"
Cố Ngôn nói rất nghiêm túc:
"Ngày mai phải lên đường sớm, Bệ hạ nghỉ ngơi sớm đi."
Nói xong, hắn cũng quay lưng rời khỏi. Phong Quang lắc đầu tiếc nuối bởi vì hôm nay cô lại không lôi được mỹ nam này nên giường ngủ rồi. ... Ngày hôm sau, khi Phong Quang khởi giá, Kha huyện lệnh dẫn theo gia quyển cúi người nói:
"Cung tiễn Bệ hạ."
Bên cạnh ông ta còn có một vị phu nhân và một chàng thiếu niên khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, nhưng không hề có vị công tử đứng dưới gốc cây ngô đồng đêm qua.
Trước khi lên xe ngựa, Phong Quang lại đổi ý, cô đung đưa quạt, giả bộ như vô ý hỏi:
"Kha huyện lệnh, đại công tử nhà ngươi đâu?"
"Bẩm Bệ hạ..."
Câu hỏi này khiến Kha huyện lệnh kinh ngạc:
"Sức khỏe của Kha Hoài không tốt, hạ quan lo nó sẽ lây bệnh cho Bệ hạ nên không gọi nó ra ngoài."
Nói thật thì nếu như không phải Phong Quang nhắc đến thì ông ta căn bản đã quên mất mình còn có một nhi tử tên là Kha Hoài. Phong Quang chép miệng lắc đầu.
Không phải là vì cô tin lời nói của Kha huyện lệnh mà là không hiểu vì sao một người cha xấu xí như vậy lại có thể sinh ra nhi tử phong độ đến thế. Cô lại liếc nhìn nhi tử còn lại của ông ta. Kha Táp năm nay khoảng mười lăm, mười sáu tuổi nhưng cũng chỉ có thể dùng từ dung mạo thanh tú để hình dung.
Dường như không cảm nhận được ánh mắt của Cố Ngôn ở bên cạnh, cô vẫn thản nhiên cười nói:
"Tối qua, ta tình cờ có duyên gặp mặt đại công tử, quả là đẹp tựa thiên tiên. Không biết nếu như trẫm đưa ra yêu cầu vô lý muốn dẫn Kha đại công tử đi thì Kha huyện lệnh có chịu không?"
Chỉ dưa vào mật câu nói mà đòi dẫn nhị †t nhà naười †a đi vêu cầu này quả thật rất vô lý. Nhưng Kha huyện lệnh đâu thể từ chối, ai bảo người ta là Nữ hoàng chứt!
Dưới ánh nhìn chăm chú của ái thê, Kha huyện lệnh đành phải bái tạ:
"Khuyển tử được Bệ hạ dẫn đi đúng là phúc phần của nó. Quản gia, còn không mau đi gọi đại công tử ra đây."
"Dạ, dạ"
Một nam nhân trung niên vội vàng chạy đi gọi người. Chỉ một lát sau, Kha Hoài đã xuất hiện, trên tay chỉ cầm một cây tiêu.
Thấy cảnh tượng mọi người đang quỳ lạy Phong Quang, hắn ta vô cùng kinh ngạc, sau đó cũng thong thả hành lễ:
"Kha Hoài, bái kiến Nữ hoàng bệ hạ."
"Kha Hoài, từ nay về sau, ngươi sẽ là người của trẫm."
Kha Hoài hơi ngẩn người:
"Vâng thưa Bệ hạ."
"Được rồi, khởi hành đi, ngươi ngồi cùng xe với trẫm."
"Dạ." Kha Hoài đứng dậy.
Hắn ta quay đầu lại nhìn thấy phụ thân và kế mẫu của hắn ta đang thấp thỏm lo lắng, đệ đệ cùng cha khác mẹ thì nhìn hắn ta chằm chằm với ánh mắt không cam lòng.
Sau khi bị Kha Hoài phát hiện, nữ nhân kia ôm chặt lấy nhi tử của bà ta, nhìn về phía Kha Hoài với ánh mắt cầu xin. Kha Hoài im lặng thậm chí không nói lấy một câu từ biệt với bọn họ, đi thẳng lên xe ngựa của Bệ hạ. Công tử sa sút không ai hỏi hạn đến bỗng chốc đã biến thành quý nhân.
Cố Ngôn xoay chiếc nhẫn trên tay trong vô thức.
Từ khi Phong Quang hiểu chuyện, cô đã nói ra bao nhiêu lời hay, làm ra bao nhiêu chuyện khiến hắn bất ngờ, quả thực nhiều đến mức đếm không xuể. Cô thích mỹ nhân, càng thích trêu ghẹo mỹ nhân. Nhưng chỉ có ngày hôm nay, cô mới lên tiếng nói một nam nhân là người của mình.
Đúng là hậu cung thiếu người, Nữ hoàng cũng đã đến tuổi, nhưng điều này không có nghĩa là ai cũng có thể đứng bên cạnh cô. Chí ít trong mắt Cố Ngôn, nhi tử của một Huyện lệnh thì còn lâu mới có tư cách đó. Trên đời này, chỉ có người có thân phận như Lam Thính Dung mới có thể xứng với cô. Dường như Cố Ngôn đã quên, Phong Quang từng nói cô không thích Lam Thính Dung.
Đây là vinh dự vô cùng lớn. Phải biết rằng, Nữ hoàng Bệ hạ nổi tiếng thích động tay động chân với Nhiếp Chính Vương. Hậu cung của người đến nay vẫn chưa có ai. Bây giờ, hậu cung đột nhiên có khả năng sẽ có một vị nam chủ tử đầu tiên, mọi người đều cần chút thời gian để thích ứng.
Nói cách khác, Bệ hạ đã không còn một lòng quyết bám lấy Khiêm vương nữa, cũng chính là nói những người khác cũng sẽ có cơ hội. Chỉ nghĩ vậy thôi, những nam nhân khác lại không nhịn được sôi sục.
Trong lúc tạm nghỉ ngoài trời, Cố Ngôn hỏi thái y vẫn luôn đi theo cùng đoàn hộ tống:
"Có hoàng liên không?"
"Bẩm Khiêm vương, thần lúc nào cũng mang theo."
Thái y trả lời thành thật.
"Ta nghe nói, hoàng liên có tác dụng thanh nhiệt đúng không?"
"Đúng là như vậy."
"Ta quan sát thấy các tướng lĩnh có dấu hiệu không quen với điều kiện khí hậu, thái y hãy thêm hoàng liên vào cơm canh hôm nay của mọi người."
"Dạ... Khiêm vương."
Không quen với khí hậu thì có liên quan đến ăn hoàng liên sao? Thái y nhịn đến đỏ mặt, không dám nói ra câu này.
Các binh sĩ hôm nay đúng là khổ không sao tả nổi. Phong Quang ngồi ăn cháo trên tảng đá, dù ngồi cách rất xa cô vẫn có thể ngửi thấy vị đắng.
Cô nói với Kha Hoài ngồi bên cạnh:
"Ngươi quá gầy, ăn nhiều một chút đi, béo lên mới đẹp."
Sao câu này nghe cứ như cô đang nói với hắn ta béo lên một chút bán mới được giá thế? Kha Hoài bê bát lên, cho dù hắn ta đã ăn hết một bát, nhưng dưới ánh mắt ân cần của Phong Quang, hắn đành phải ăn thêm một bát nữa, còn phải cười đáp:
"Ừ. Vẫn là A Hoài biết nghe lời."
Phong Quang gật đầu. Sự hiểu chuyện và nghe lời của Kha Hoài khiến cô cảm thấy vô cùng vui vẻ và yên tâm. Không giống như Cố Ngôn, mỗi lần cô trêu ghẹo hắn vài câu, hắn liền chặn họng cô. Tiểu Hảo, Tiểu Vô, Tiểu Liêu cùng nhìn về phía Cố Ngôn đang đứng cách đó không xa với ánh mắt đồng tình.
Mấy ngày qua, Cố Ngôn đã nhận được rất nhiều ánh mắt như vậy. Hắn làm như không thấy, đi thằng đến trước mặt Phong Quang:
"Bệ Hạ, phía trước có một thác nước, dưới thác nước là hồ nước. Nước trong hồ không sâu lại rất trong..."
"Vậy tốt quá!"
Phong Quang buông bát xuống:
"Thác nước ở đâu? Mau dẫn ta đi!"
Đoạn đường này là vùng hoang dã, không hề có trạm dịch của quan phủ để cô nghỉ chân, đương nhiên cũng không có nơi để tắm rửa.
Có trời biết cô đã cảm thấy bản thân mình sắp bốc mùi rồi!
"Mời Bệ hạ đi theo thần."
Phong Quang hớn hở ôm y phục đi theo Cố Ngôn. Khi cô tắm rửa không thích người khác hầu hạ bởi vì cho dù là nữ nhân, cô cũng cảm thấy bị người khác nhìn thấy khi không mặc đồ là chuyện rất xấu hổ. Vậy nên, bốn thị nữ chỉ dám đứng canh xung quanh thác nước, cũng không dám cách quá gần.
Ở nơi hoang dã thế này, thường thì Phong Quang sẽ không dám cởi sạch đồ tắm rửa, nhưng vì đã có người trông chừng cho nên cô cũng không phải lo lắng gì.
Sau khi cởi đồ xong, cô hòa mình trong nước. Dòng nước mát lạnh khiến cô rất thoải mái. Cố Ngôn nói cô là vua của một nước, phải ăn mặc nghiêm chỉnh. Cho dù thời tiết có nóng thế nào đi nữa, hắn cũng không cho phép cô mặc ít một thứ gì.
Ôi, cô làm Nữ hoàng mà chẳng có chút tự do nào cả. Phong Quang nằm ngửa trên mặt nước, nhìn thấy chim ưng bay qua trên bầu trời, cô huýt sáo.
Mỗi khi nhìn thấy chuyện gì thú vị Phong Quang sẽ huýt sáo, đây đã trở thành thói quen suốt bao năm qua của cô. Cho dù Cố Ngôn từng nói hành vi như vậy rất không đứng dắn, nhưng cô vẫn không sửa đổi.
Tuy nhiên cô không ngờ rằng tiếng huýt sáo này của cô lại khiến chim ưng buông lỏng móng vuốt, thứ vốn dĩ là đồ ăn của nó liền bị rơi xuống. Thứ đồ đó hiện ra trong tầm mắt Phong Quang càng lúc càng lớn, càng lúc càng rõ ràng.