Tuyết Ám nhìn một đôi phu phụ già che chung một chiếc ô đi chậm qua cảm thấy có một đôi mắt hiếu kỳ đang nhìn chằm chằm, hắn nghiêng đầu bắt gặp cái nhìn thiếu nữ không cao đến vai mình, nhướn mày hỏi:
"Sao?"
"Mặt ngươi..."
Phong Quang như có điều cố ky, cô không dám nói hết, Tuyết Ám vuốt chỗ vành tai mình mới phát hiện, do dính phải nước, giao giữa mặt nạ da và phần da thật đã bị rời nhau, hắn cười bất cẩn:
"Có muốn trông thấy bộ mặt thật dưới mặt nạ của ta không?"
Đầu tiên cô gật đầu, sau đó lập tức lắc đầu."Yên tâm đi, cho dù nhìn thấy rồi ta cũng sẽ không giết ngươi."
Thật ư? Cô nghỉ ngờ."Nếu ta lừa ngươi, thì cả đời này ta sẽ không lấy được người con gái mình yêu."
Wow, lời thế này đủ độc đấy."Nhưng mà..." Phong Quang vẫn do dự nhíu mày:
"Lỡ như người thích nam nhân thì sao?"
Tuyết Ám khựng lại, xòe bàn tay vỗ lên đỉnh đầu cô:
"Ngươi cả ngày nghĩ linh tỉnh cái gì vậy? Ta lấy nhân cách của ta ra đảm bảo, ta thích nữ nhân."
Lúc này, Phong Quang mới giãn lông mày ra:
"Vậy được, ta xem xong người nhớ không được giết ta đâu đấy."
"Ừ"
Hắn mất kiên nhẫn gật đầu. Đúng là nha đầu ngốc, hắn nói không giết nàng, nhưng đâu có nói sẽ không khiến cô bị mù hay hôn mê suốt đời gì đó đâu.
Cùng với lớp mặt nạ được lột ra từng chút một, khuôn mặt tái nhợt do lâu ngày không tiếp xúc với ánh mặt trời cũng dần lộ ra. Khuôn mặt đẹp như điêu khắc với ngũ quan rõ ràng, sắc mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, môi mỏng hơi tái, đôi mắt hoa đào như phủ một màn sương đêm mông lung, chỉ một chút bất cẩn là sẽ đắm chìm vào trong đó. Tất cả mọi đường nét trên khuôn mặt hắn đều có thể coi là hoàn mỹ ngoại trừ vết bỏng bên má phải.
Vết bỏng đó giống như một vết mực trên trang giấy trắng, tất cả mọi người lần đầu trông thấy đều sẽ chú ý đến vết mực kia. Phong Quang nhìn Tuyết Ấm đến noâÂv người. Tuyết Ám thầm đếm "Một, hai, .. ."
Hắn chắc mẩm khi đếm đến ba, nàng nhất định sẽ hét lên một tiếng bén nhọn điếc tai mà khiến người ta vui sướng. Tuy nhiên, tiếng hét không xuất hiện mà thay vào đó, một bàn tay mát lạnh phủ lên má phải của hắn. Tuyết Ám bắt gặp đôi mắt trong trẻo như nước mùa thu của nàng khiến hắn ngây người.
Phong Quang lại đột nhiên rụt tay về, cô nhìn ngó xung quanh, bất ngờ chạy tới một tiệm bánh cách đó không xa. Tuyết Ám nhìn bóng lưng cô chẳng hiểu gì. Rất nhanh, cô đã đội mưa chạy trở lại dưới mái hiên. Tất cả động tác chỉ trong chưa đầy một, hai phút. Tóc cô ướt nhẹp dính bết lên mặt, y phục nhăn nhúm thấm đẫm nước mưa, đôi giày trắng thêu hoa dính bẩn do giẫm vào vũng nước. Cô giơ tay lên, nở một nụ cười tươi rói, nói bằng giọng lí nhí:
"Lúc nhỏ mỗi lần ta bị thương vì nghịch ngợm, mẹ ta đều cho ta một miếng bánh hoa quế. Khi ăn đồ ngọt, dù cho tâm trạng có khó chịu đến đầu cũng được xoa dịu. Mấy chiếc bánh hoa quế này tặng cho ngươi."
Bầu không khí im lặng kéo dài, cánh tay cô giơ lên đã dần dần mỏi nhừ, hắn vẫn không hề động đậy. Mấy giây sau, hắn đột nhiên cười nhẹ, rốt cuộc cũng giơ tay, nhưng là để hất túi đồ trong tay cô xuống đất. Bánh hoa quế vắng hết ra khỏi túi rơi xuống đất, nhanh chóng bị nước mưa xối bẩn, Võ vụn...
Cô bối rối lùi ra sau cách xa hắn thêm một bước. Nếm trải cảm giác bị người khác sợ sệt như thế này, hắn mới cảm thấy cả người thoải mái, trong mắt tràn ngập sự lạnh lẽo, nhưng hắn vẫn nói bằng giọng mềm mỏng, chậm rãi:
"Những thứ này, chẳng qua chỉ là đồ ăn vặt của trẻ con."
Phong Quang bị cảm lạnh rất nặng, nằm liên tục trên giường hai ngày, hơi thở của cô cũng nóng dần lên theo nhiệt độ cơ thể.
"Công tử, thể chất của cô nương này yếu ớt, thế nên lần này bị nhiễm phong hàn rất nghiêm trọng."
Nha hoàn có khí chất trong trẻo, lạnh lùng bẩm báo:
"Hiện tại cô nương này còn đang bị sốt, cần phải nằm giường nghỉ ngơi, không nên di chuyển."
Thiên Thiên Vạn không biết làm sao, quay sang nhìn Tuyết Ám:
"Chủ tử, chuyện này..."
"Xem ra Lạc Mai rất thích nàng ta."
Đầu! naán †av Tuyết Ám đñð nhe lên mặt bàn. khuân mặt hình thiZ%*na không có gì khác lạ, nhưng đôi mắt như cười như không lại khiến người bên cạnh cảm thấy càng áp lực. Nha hoàn được gọi là Lạc Mai không nói gì. Thiên Thiên Vạn nhìn Tuyết Ám rồi lại nhìn Lạc Mai, cố lấy dũng khí bước ra nói:
"Chủ tử, Hạ Phong Quang bị bệnh là sự thực, thiên kim đại tiểu thư mà, sống trong nhung lụa quen rồi, chịu khổ không nổi là điều đương nhiên. Nếu nàng ta còn hữu dụng, chỉ bằng chủ tử cứ về trước, thuộc hạ sẽ đảm bảo trông coi nàng ta thật cẩn thận, nếu nàng ta vô dụng, thì thuộc hạ..." Tay Thiên Thiên Vạn giơ lên ngang cổ mình làm động tác.
Ánh mắt Tuyết Ám lạnh hẳn: "Không phải ta đã nói rồi sao? Đừng lắm chuyện!"
"Dạ..." Thiên Thiên Vạn run người lui xuống.
"Không cần làm bất kỳ cái gì, cứ như vậy đi."
Như vậy là như thế nào cơ... Thiên Thiên Vạn không dám hỏi, đi ra khỏi phòng cùng Lạc Mai. Đợi người bên cạnh đi hết, Tuyết Ám cầm một khối bánh trong khay lên, nếm thử một miếng bèn thấy ngọt đến ê răng, cũng chẳng biết mấy thứ bánh trái này có gì ngon.
Nhưng hắn không nhổ ra, bởi vì làm thế không hợp với sự tao nhã, cũng như đức tính tốt không lãng phí lương thực của hắn.
Thế nên hắn ăn hết miếng bánh trên tay, sau đó lại bởi quá nhàm chán, hắn giải quyết sạch cả khay bánh luôn. Loại bánh ngon ngọt hắn vừa ăn chính là bánh hoa quế...
"Khụ khụ..." Phong Quang ngồi trên giường, nói một cách vô cùng đáng thương:
"Lạc Mai, phải uống thật sao?"
"Tiểu thư, thuốc đắng giã tật, bắt buộc phải uống." Khuôn mặt Lạc Mai không biểu cảm, nhưng lại nhanh chóng dịu giọng:
"Nhưng uống xong có thể ăn một viên mứt quả."
Hai chữ "mứt quả" cho Phong Quang một sức mạnh vô hạn. Cô cắn răng, nhắm mắt uống ực một hơi hết nước thuốc trong bát, mãi đến lúc nhét miếng mứt quả Lạc Mai đưa cho vào miệng ngậm, cô mới khôi phục hít thở. Đợi vị đắng tan đi, cô nhíu mày than vãn như vừa mất đi nửa cái mạng:
"Sao thuốc của ta đều đắng thế này?"
"Bởi vì ta bảo bọn họ cho Hoàng liên vào thuốc."
Không phải giọng của Lạc Mai mà là giọng của một nam tử vang lên. tâm tình khá tốt.
"Công tử."
Lạc Mai hành lễ, lùi ra sau một bước. Tuyết Ám đi thẳng tới trước giường, nhìn dáng vẻ ốm yếu của người trên giường, hắn "chậc" một tiếng ghét bỏ, giống như đang chê cười cô quá yếu ớt mỏng manh. Phong Quang mím môi hỏi hắn:
"Ngươi đang có chuyện vui à?"
"Đánh bạc thắng tiền có được coi là chuyện vui không?"
Đúng vậy, tại không ai chơi cùng, hắn liền chạy đến sòng bạc, chỉ chưa đầy thời gian một nén hương, hắn đã khiến ba tên phú thương phải khuynh gia bại sản. Cô lên án:
"Nếu đã có chuyện vui, sao còn cho Hoàng liên vào thuốc của ta?"
"Đây gọi là vui càng thêm vui."
"Ngươi... khụ khụ..." Cô tức đến mức phát ho, mãi lâu sau mới xuôi được, trên khuôn mặt hơi trắng bệch tràn đầy căm giận:
"Hành hạ người khác đau khổ để mua vui, ngươi thật là..."
Cô định nói hắn là người xấu, nhưng lại nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của bản thân, rốt cuộc vẫn phồng má không nói ra, tự ôm bực bội.
Tuyết Ám cười khẽ, dịu dàng xoa đầu cô:
"Ta vốn dĩ cũng chẳng phải người tốt gì. Cho ngươi thêm ba ngày, nếu bệnh của ngươi vẫn không khỏi, ta đành phải mang thi thể của người theo đến sa mạc Quảng Hợp vậy."
Phong Quang không nhịn được co rúm người lại, cô không nghĩ ra, vì sao một người có thể dùng biểu cảm dịu dàng như vậy để nói ra những lời tàn nhẫn đến thế?
"Hạ tiểu thư, nghỉ ngơi cho tốt."
Tuyết Ám ném cho cô một cái túi giấy, mỉm cười quay người đi. Phong Quang cẩn thận từng li từng tí mở túi giấy ra, bên trong là bánh hoa quế mới làm, biểu cảm của cô không thay đổi, ngược lại Lạc Mai ở bên lộ ra thần sắc quái dị.
"Lạc Mai..." Phong Quang nhỏ giọng hỏi:
"Chắc hắn không bỏ Hoàng liên vào bánh này nữa đâu nhỉ?"
"Cái này..."
Lạc Mai không trả lời được, với cá tính của công tử đúng là có khả năng này thật. Không, công tử biết tặng bánh ngọt cho nữ giới, chuyện này Ba ngày này, ngày nào Phong Quang đều phải nghe những lời châm chọc và đe dọa khủng bố của Tuyết Ám. Cho dù thân thể có kém đi nữa, cô vẫn ép bản thân uống thuốc đúng giờ cho mau khỏi bệnh, nếu không chắc cô chưa chết vì bệnh thì đã bị hắn dọa đến mức đau tim mà chết.
Tuyết Ám rất hài lòng đối với việc cô khỏi bệnh. Hôm nay trời vừa mờ sáng, hắn đã lên đường đi về phía sa mạc Quảng Hợp, đương nhiên còn mang theo một cục nợ ốm yếu. Phong Quang bĩu môi ghét bỏ, cô là cục nợ thì đừng mang cô đi, thả cô về nhà chứ. Thiên Thiên Vạn chắp tay:
"Chủ tử đi chuyện này, mong ngài cẩn thận hơn."
"Trong tay nải này có lương khô và dược dùng khi khẩn cấp, mong công tử thuận buồm xuôi gió."
Lạc Mai giao tay nải cho Tuyết Ám. Tuyết Ám nhận lấy, nhét luôn vào lòng Phong Quang, cười đáp:
"Các ngươi cũng cần hết sức cẩn thận."
Ôm tay nải bị ném tới, Phong Quang lùi lại một bước theo quán tính, chẳng còn tâm trạng đầu mà trợn mắt với Tuyết Ám nữa. Cô còn đang hiếu kỳ nhìn đi nhìn lại Thiên Thiên Vạn và Lạc Mai:
"Giờ ai đều biết thuật dịch dung hả?"
Thiên Thiên Vạn đắc ý vuốt vuốt râu, lúc giơ tay lên mới nhớ ra bây giờ không còn râu nữa. Hắn rút tay về không hề xấu hổ:
"Người trong giang hồ, biết thuật dịch dung không nhiều nhưng cũng không ít, nhưng có thể đạt đến trình độ xuất thần nhập hóa như ta và Lạc Mai là cực hiếm có."
Lúc này, Lạc Mai và Thiên Thiên Vạn đã dịch dung thành Phong Quang và Tuyết Ám. Không chỉ gương mặt mà ngay cả hình dáng của hai người cũng giống hệt với bản chính. Thuật dịch dung thay đổi khuôn mặt thì dễ nhưng thay đổi cả xương cốt thì đó không phải là chuyện nhỏ.
Phong Quang nhìn Thiên Thiên Vạn:
"Nhưng mà ta nhớ người đâu có cao vậy?"
"Cô nương có điều không biết." Lạc Mai đáp:
"Từ nhỏ bọn ta đã học võ công thay đổi xương cốt, có khả năng biến đổi thân hình tùy ý muốn." Mắt Phong Quang sáng bừng lên, lấp lánh như Sao:
"Lợi hại vậy ư? Thế người xem ta tư chất ra sao? Có thể dạy ta được không?"
Tuyết Ám lạnh lùng lên tiếng: "Đừng vọng tưởng nữa, với tư chất của Cô không phục hỏi hắn: "Có điều gì cơ?" "Thuật rút ngắn xương lại rất hợp với ngươi." Trong mắt Lạc Mai và Thiên Thiên Lạc đều đượm ý cười.