Lúc Tiền Tù kinh sợ không biết phản ứng thế nào thì nam nhân đẹp tựa thiên tiên kia cười nói:
"Tiền thống lĩnh có thể đi tới nơi này, thật sự không làm ta thất vọng."
"Cố Ngôn..." Tiền Tù nắm chặt đao trong tay:
"Những lính canh ngục này... là do ngươi giết?"
"Thân là lính canh ngục trông coi thiên lao, bản lĩnh của bọn chúng thật sự làm ta hơi thất vọng."
"Có điều vừa nghĩ tới là người của Tiền thống lĩnh, cũng không thấy có gì là lạ nữa."
Tiền Tù không có tâm tư để ý đến sự châm biếm của hắn.
Ông ta từ từ lui về phía sau:
"Ngươi không thể giết bọn họ được, tay dùng kiếm của ngươi bị thương rồi, hơn nữa hai vết thương ngươi tự đâm mình cũng chưa khỏi, những lính coi ngục này đều là người lão luyện trong quân doanh, ngươi làm sao có thể có bản lĩnh giết hết bọn họ!?"
"Không cần ta ra tay."
"Không phải ngươi ra tay, chẳng lẽ là bọn họ tự chém giết lẫn nhau?"
"Tiền thống lĩnh đoán không sai."
Tiền Tù kinh ngạc: "Ngươi nói cái gì?"
Cố Ngôn đặt chén trà xuống, ngón trỏ khẽ vuốt men theo cái chén, nhẹ giọng cười nói:
"Tiền thống lĩnh, ngươi có biết kẻ nào là dễ khống chế nhất không?"
Tiền Tù không nói gì."Là người có thân bằng hảo hữu(1)."
"Những người này sinh ra ở đâu, trong nhà có những ai, người của ta đều tra rõ ràng rồi. Bọn chúng không chết thì người nhà của bọn chúng sẽ chết. Có lẽ có người tham sống sợ chết, nhưng trên đời này, người đồng ý vì người thân mà hy sinh bản thân cũng không phải là ít, không phải sao?"
Tiền Tù không khỏi sinh ra một loại sợ hãi:
"Ngươi nói... bọn họ là vì không muốn ngươi làm hại người nhà của bọn họ, mới tự chém giết lẫn nhau?" "Tiền thống lĩnh cũng cảm thấy thứ như tình thân là vô cùng mù quáng sao, có điều có lúc lại hữu dụng ngoài ý muốn. Đúng rồi, quên nói cho Tiền thống lĩnh biết."
Cố Ngôn khẽ mỉm cười:
"Bên cạnh Tiền thống lĩnh có những ai, những người đó lại có những ai không từ bỏ được, ta đều rõ như lòng bàn tay."
"Lời này của ngươi... là có ý gì?"
"Ý chính là nói, nếu không phải Tiền thống lĩnh vẫn còn chỗ hữu dụng đối với ta, vậy ngươi đã sớm thành phân bón hoa trong hậu hoa viên của ta rồi."
Cố Ngôn tốt bụng nhắc nhở:
"Tiền thống lĩnh không thể lui được nữa đâu, ngươi còn lui nữa, e rằng người sau lưng ngươi sẽ chém chân ngươi đấy."
Tiền Tù theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy bốn cung nữ của Nữ hoàng vốn dĩ cũng nên bị giam lại, lúc này đang đứng ở sau lưng ông ta.
Hoàn toàn khác với vẻ ngoan ngoãn vâng lời, hoạt bát đáng yêu thường ngay, bây giờ bọn họ đều vô cùng lạnh lùng, lạnh lùng đến nỗi dường như đã nhìn ông ta như nhìn một người chết.
Phía trước là Cố Ngôn, phía sau là bốn người Tiểu Ngã, Tiền Tù biết, mình đã không thể lui được. Nhưng đến lúc này, ông ta lại bình tĩnh hơn rất nhiều, không còn muốn tìm kẽ hở chạy trốn nữa.
Ông ta đối diện với Cố Ngôn, nói:
"Khiêm Vương nói ta vẫn còn chỗ hữu dụng, không biết là chỗ hữu dụng nào?"
"Dẫn binh mưu phản, giam cầm Bệ hạ, đây không phải là chỗ hữu dụng của Tiền thống lĩnh sao?"
Tiền Tù bỗng thả lỏng:
"Nếu như Khiêm Vương Điện hạ cũng là chỉ ở Hoàng vị, vậy bây giờ ta có thể bảo đảm, ta không những không gây cản trở cho Điện hạ, còn giúp sức cho Điện hạ."
"Hoàng vị?"
Khóe miệng Cố Ngôn khẽ cong lên: "Tiền thống lĩnh sai rồi, ta không có hứng thú đối với Hoàng vị."
Trái tim Tiền Tù lại giật thót:
"Vậy rốt cuộc Điện hạ có ý gì?" Bệ hạ, chính là chỗ hữu dụng khiến ta giữ ngươi lại."
Cố Ngôn đứng lên, chậm rãi đi tới trước mặt Tiền Tù, khẽ híp đôi mắt phượng lại, phong tình mê người, hắn dùng giọng khen ngợi nói:
"Nếu như không có Tiền thống lĩnh, Bệ hạ sao có thể nhìn thấy một màn ta vì bảo vệ nàng ấy mà bằng lòng làm hại chính mình này?"
Sự dịu dàng trong mắt hắn đã đạt đến mức kỳ dị. Tiền Tù theo bản năng cảm thấy sợ hãi, nhưng ông ta cũng không cách nào hiểu được:
"Khiêm Vương nói muốn Nữ hoàng nhìn thấy một màn ngươi bị thương... là ý gì?"
"Chỉ có Bệ hạ tận mắt nhìn thấy ta nguyện ý chết vì nàng ấy thì nàng mới sẽ càng thêm yêu ta, càng không thể rời xa ta."
Hắn cong môi vẽ ra một nụ cười vui vẻ:
"Tiền thống lĩnh, ngươi cũng biết, Bệ hạ quá vô tâm, quá bạc tình. Nếu như mấy chục năm sau, dung mạo của ta không còn nữa, nàng ấy lại thích nam nhân khác thì làm thế nào? Ta cần một bước ngoặt, bước ngoặt khiến Phong Quang có thể quyết một lòng một dạ với ta."
Hắn hiểu Phong Quang, cho dù hắn già yếu rồi, cho dù cô không yêu hắn nữa rồi, bởi vì áy náy, cô cũng sẽ không rời xa hắn.
"Chỉ là vì nguyên nhân này. ."
Tiền Tù ngơ ngác nói:
"Ngươi lại... lại vui vẻ đâm mình hai kiếm như vậy à?"
"Chỉ là vì nguyên nhân này."
Vết thương của Cố Ngôn vẫn chưa khỏi hẳn, cho nên sắc mặt hắn vẫn hơi nhợt nhạt. Nhưng lúc hẳn cười khẽ, vẻ nhợt nhạt này lại tăng thêm mấy phần xinh đẹp kỳ quái cho hắn:
"Ở trong mắt ta, cho dù là gấy tay hay đứt chân, chỉ cần còn mạng, có thể đổi lấy Phong Quang thật lòng thật ý yêu thương ta, những thứ hy sinh này đều đáng giá."
Tiền Tù đã không biết nên phản ứng thế nào rồi. Người giỏi giang giống như Cố Ngôn, với bản lĩnh của hắn, nếu như muốn Hoàng vị, há chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay à? Nhưng chỉ hướng của hắn lại không đặt ở Hoàng vị, mục đích của hắn là người ngồi trên Hoàng vị kia. Tiền Tù vẫn không thể nào tin nổi, chỉ là vì lý do khiến Nữ hoàng vui vẻ mà lúc ông ta đã bước một chân vào ngưỡng cửa sắp thành đại nghiệp rồi, lại bị Cố Ngôn vân đạm phong khinh làm hỏng như vậy.
Ông ta tìm ra sơ hở trong lời nói của Cố Ngôn: "Sao ngươi có thể chắc chắn Trấn Quốc Công sẽ giúp ngươi? Mạng tôn tử của lão ta đang nằm trong tay ta, ngươi chưa từng nghĩ, nếu như khi đó ta muốn hạ lệnh giết ngươi, ngươi sẽ có thể làm thế nào à?"
"Tô Bích nói bản thân có huyết hải thâm thù với Trấn Quốc Công nên mới bằng lòng giúp Tiền thống lĩnh, Tiền thống lĩnh, ngươi tin sao?"
Tiền Tù siết chặt tay thành nắm đấm: "Tô Bích là người của ngươi."
"Không sai, thành thật mà nói, Phong Quang là một đứa bé thông minh, nàng ấy lại có thể nghĩ ra cách lợi dụng Trấn Quốc Công để áp chế ngươi, nhưng cũng không có gì đáng kinh ngạc cả, dẫu sao nàng ấy cũng là bảo bối ta tự tay nuôi lớn.
Có điều rất đáng tiếc ta phải làm cho nàng ấy thất vọng rồi, bởi vì ta không thể khiến cho ngươi trở thành kẻ bại, nếu không mưu kế của ta sao có thể thành công được chứ? May mà con cờ phòng ngừa Tô Bích này, ta đi cũng không tệ."
Cố Ngôn chậm rãi nói:
"Còn về chuyện sao ta có thể bảo đảm sẽ không bị ngươi giết chết..."
Hắn ta cười không nói. Tiền Tù chợt ý thức được:
"Là Tô Nhứ... Tô Nhứ cũng là người của ngươi!"
"Tiền thống lĩnh quả nhiên thông minh."
Câu thông minh này từ miệng hắn nói ra, không nghỉ ngờ gì chính là sự mỉa mai lớn nhất.
Tô Nhứ đi từ cửa vào, nàng ta đứng ở sau lưng bốn người Tiểu Ngã, cúi chào Tiền Tù nói:
"Tiểu nữ bái kiến Tiền thống lĩnh."
Tiền Tù lạnh giọng: "Tô Nhứ!"
"Tại sao Tiền thống lĩnh lại tức giận?"
Tô Nhứ không hiểu:
"Ngươi muốn giam cầm Nữ hoàng, ngươi muốn ngọc tỷ, những thứ này, Tô Nhứ đều giúp ngươi làm được rồi, không phải sao?"
Tô Nhứ còn có một cái tên khác là Thập Thất. Nàng ta vốn dĩ là cô nhỉ, được Cố Ngôn nhặt về huấn luyện như gián điệp ngầm.
Tố Linh Hiên, cái tên thần thông của nàng ta, tất cả đều là Cố Ngôn một tay nâng đỡ lên, chính là vì khi thời cơ đến, nàng ta có thể tìm đến Tiền Tù, đồng thời nói với ông ta rằng đã đến lúc ông ta thành công rồi.
Tiền Tù là một người mê tín, đối với một người được người đời gọi là một hai phần. Có điều, lần đầu tiên nhìn thấy Phong Quang ở trên đường, nàng ta nói một màn kia, đơn thuần là bởi vì không cam lòng vì sao chủ nhân lại một lòng một dạ với tiểu nha đầu tuỳ hứng như vậy. Nàng ta ở bên cạnh chủ nhân nhiều năm, không có ai có thể hiểu rõ Cố Ngôn hơn nàng ta.
Cố Ngôn bề ngoài nhìn thì dịu dàng, nhưng thực chất bên trong hắn vô cùng lạnh lùng. Nhưng tất cả sự đặc biệt của hắn đều dành cho tiểu nha đầu dốt nát kém cỏi đó.
Không cam lòng sao? Không, từ ngày đầu tiên nàng ta được chủ nhân dẫn về chủ nhân đã nói, nàng ta chỉ là một con cờ mà thôi. Lúc đó nàng ta nghĩ là làm một con cờ cũng rất tốt, ít nhất, chủ nhân cho rằng nàng ta vẫn có giá trị tồn tại.
Trong khi Tô Nhứ đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình thì Tiền Tù đã biết rõ không thể cứu vãn được nữa, nhưng ông ta vẫn muốn hiểu hơn một chút:
"Khiêm Vương Điện hạ tính toán rất giỏi... Không biết, Khiêm Vương đã vạch kế hoạch cho tất cả từ lúc nào?"
Cố Ngôn cười khẽ:
"Mười năm trước."
"Mười năm trước... lại chỉ là vì có thể có một ngày diễn một vở kịch tự hại mình trước mặt Nữ hoàng?"
Mười năm trước, Hạ Phong Quang mới chỉ là một đứa bé năm tuổi nhưng Cố Ngôn đã nghĩ ra cách cực đoan như vậy, chỉ vì có thể có một ngày khiến cô quyết một lòng một dạ yêu hắn... Tiền Tù không có cách nào hiểu được: "Ngươi điên rồi..."