Trong tẩm cung, không khí tĩnh lặng. Hạ Phong Nhã vừa nhìn thấy Cố Ngôn, rất thức thời kéo ống tay áo Mộ Lương, kéo hắn ta đi. Cố Ngôn đi thẳng tới bên giường, một thiếu nữ đang ngủ ngon giấc, dung mạo xinh đẹp mà bình thản, ngoan ngoãn có thể khiến cho người ta yêu thương đến tận xương tuỷ. Cố Ngôn giơ tay lên, đầu ngón tay chạm lên khuôn mặt cô, sau đó đó cúi đầu, hôn lên trán cô.
Hắn chuẩn bị nhiều năm, tính toán rất nhiều, chẳng qua là vì bảo đảm chắc chắn cô có thể luôn ở bên cạnh mình. Có lẽ ở trong mắt một số người, hắn làm nhiều chuyện như vậy chỉ vì khiến một nữ nhân vui vẻ, vậy hắn nhất định là một kẻ ngu xuẩn không có hoài bão mà thôi. Nhưng ở trong mắt Cố Ngôn, giang sơn có tốt thế nào, cũng không bằng được cô có thể bầu bạn dài lâu bên cạnh mình.
Vẫn nhớ mười lăm năm trước, lúc Cố Ngôn năm đó mười lăm tuổi bế đứa bé sơ sinh ở trong lòng mình, hắn đột nhiên cảm thấy mình lấy lại được bảo vật thất lạc.
Đúng vậy, từ khi Cố Ngôn hiểu chuyện, hắn luôn cảm thấy mình thiếu một thứ đồ gì đó, không phải là vật chất, mà là tinh thần.
Dường như từ lúc hắn ta ra đời, trái tim đã khuyết một chỗ, rất trống trải, cho dù là vinh hoa phú quý hay là quyền cao chức trọng cũng không lấp nổi. Cho đến khi hắn nhìn thấy đứa bé đó, ôm đứa bé đó vào lòng, hắn lại sinh ra một loại cảm giác thỏa mãn kỳ lạ.
Cố Ngôn thường xuyên mơ một giấc mơ lạ lùng, chuyện xảy ra trong mơ làm cho hắn ta cảm thấy sợ hãi.
Không phải là bởi vì trong mơ hắn sẽ vĩnh viễn sống cô đơn trường sinh bất lão, mà là bởi vì trên con đường trường sinh đó, không có thiếu nữ mặc hồng y kia bầu bạn.
Cố Ngôn vẫn luôn không nhìn rõ mặt thiếu nữ trong mơ đó. Trước khi chân chính nhìn thấy Phong Quang, hắn luôn cho rằng đó chẳng qua chỉ là một giấc mơ mà thôi, nhưng một khắc nhìn thấy Phong Quang kia, gương mặt thiếu nữ trong mơ đã dần rõ ràng, mà hắn ta cũng ôm chặt đứa bé, dùng hết tất cả sức lực mới đè được kích động muốn bế cô từ Hoàng cung về phủ đệ xuống.
Cố Ngôn không hiểu tại sao lúc đó mình lại có một loại cố chấp gần như là biến thái đối với một đứa bé như vậy.
Hắn hiểu là biết rõ bản thân vô cùng hưởng thu phần cố chấp này. Hắn không tin có kiếp trước kiếp này, cho nên hắn đổ tội sự cố chấp đối với Phong Quang của mình cho sự thu hút và phù hợp trong sâu thẳm linh hồn.
Nhìn đi, từ ngày đầu tiên cô sinh ra đã được hắn yêu thích rồi, vậy đương nhiên là cô nên thuộc về hắn.
Có người ở trước mặt hắn nói Nữ hoàng quá tuỳ hứng, xin hắn thân là lão sư của Nữ hoàng có thể dạy dỗ Nữ hoàng Bệ hạ tử tế chút không? Cố Ngôn cũng chỉ cười không nói gì, cô tuỳ hứng, tất cả đều là do hắn nuông chiều ra, sao hắn có thể nhẫn tâm khiển trách cô được chứ?
Cũng có người sẽ đến khuyên can Cố Ngôn dứt khoát mưu hại Nữ hoàng cướp ngôi đi, ngồi lên Hoàng vị, mà những người đó, bây giờ đều đã thành nhân trư trong phòng tối rồi, bởi vì quá ngu xuẩn, cho nên không có ai có thể cứu được bọn họ.
Lông mi khẽ động, người đang ngủ từ từ mở mắt ra. Phong Quang vừa mới tỉnh ngủ, vẫn có chút mơ hồ, cô nhìn chằm chằm vào Cố Ngôn, rất lâu chưa phản ứng lại. A... đúng là đáng yêu chết đi được.
Cố Ngôn cúi đầu, hôn lên môi cô một lúc lâu, mới nhẹ giọng nói:
"Bệ hạ tỉnh rồi à."
Giọng cô nhẹ như có như không, không chắc chắn nhìn hắn một lúc lâu. Sau khi Cố Ngôn lại cười hôn cô một cái nữa, cuối cùng cô cũng ngồi dậy khỏi giường:
"Chàng không sao, thật là tốt quá rồi!"
Tay hắn khẽ xoa lưng cô, dịu giọng nói:
"Thần vẫn phải phụ tá Bệ hạ, sao lại xảy ra chuyện được chứ?"
"Vậy thương thế của chàng?"
"Bệ hạ yên tâm, đã không đáng ngại nữa rồi."
Cho dù lúc cô nhào tới đụng vào vết thương trên ngực khiến hắn đau đớn dữ dội, nhưng hắn giống như không cảm nhận được. Mỹ nhân yêu dấu ở trong lòng, ai sẽ phân tâm vì những chuyện không quan trọng đó chứ?
Phong Quang nắm chặt y phục trước ngực hắn, nhỏ giọng khóc nức nở:
"Tên Tiền Tù đó có hành hạ chàng không? Có nhốt chàng vào thủy lao không? Có dùng roi da đánh chàng không, có rắc muối lên trên vết thương của chàng không?"
"Bệ hạ, những phương pháp hành hạ người này, Bệ hạ nghe được từ đâu thế2" Đương nhiên là trên tỉ vi rồi, trong những ngày bị giam cầm này, Phong Quang luôn không nhịn được nghĩ chuyện theo chiều hướng xấu nhất, cô cứng rắn hỏi:
"Tiền Tù hắn rốt cuộc có làm chuyện gì quá đáng với chàng không?"
"Bệ hạ lo nhiều rồi, hắn không dám động đến thần đâu."
Cố Ngôn lại hôn lên khóe mắt cô một cái, dáng vẻ cô quan tâm mình, thật sự là quá hợp khẩu vị rồi. Phong Quang không tin, cho dù hắn cụt tay cụt chân, có lẽ hắn cũng sẽ cười nói không sao. Cô ngồi vững, bắt đầu động thủ cởi y phục của hắn.
Cố Ngôn cũng mặc cô, cười dịu dàng nói:
"Bệ hạ nhiệt tình như vậy, xem ra nhiều ngày không gặp đã nhớ nhung thần rồi."
"Hừ, ta muốn xem xem trên người chàng rốt cuộc có bị thương hay không! Chàng không thể lừa ta đâu!"
Rất nhanh Phong Quang đã cởi trường bào của hắn, cổ áo mở rộng, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp và lồng ngực cường tráng khoẻ mạnh. Không thấy có vết thương nào khác, chỉ là vải trắng băng bó vết thương trước ngực hắn đã hơi đỏ lên rồi, cô ngẩn ra, nước mắt càng nhiều hơn:
"Chàng bị ngốc à!? Ta làm đau chàng tại sao chàng lại không nói?"
"So với đau đớn, thần càng thích nhìn bộ dạng Bệ hạ lo lắng cho thần hơn."
Cố Ngôn lau nước mắt của cô:
"Đừng khóc, thần không đau, những vết thương nhẹ này rất nhanh sẽ khỏi thôi."
"Lúc đó chàng chảy nhiều máu như vậy..."
Cô nghẹn ngào: "Vết thương nặng như vậy, còn sắp chết rồi..."
"Không phải bây giờ thần đang khoẻ mạnh ở trước mặt Bệ hạ sao?"
"Đừng gọi ta là Bệ hạ!"
Lần này Phong Quang cẩn thận tránh vết thương của hắn ta, giơ tay ra vòng lấy cổ hắn:
"Ta không muốn làm Bệ hạ gì cả, ngồi ở Hoàng vị cũng không vui, còn khiến người bên cạnh ta vì ta mà bị thương..."
"Đã nói là đừng gọi ta như vậy rồi!"
NiZớc mắt cô rơi thấm ớt v nhục Cế Ngôn than thở: "Phong Quang, ta bị thương không phải là lỗi của nàng."
Cô khóc nói:
"Nếu như không phải là ta... chàng cũng sẽ không đâm bị thương mình. ."
Cố Ngôn vòng một tay qua eo cô, tay còn lại nâng cằm cô lên để cô ngẩng đầu nhìn mình, trong mắt hắn tỏa ra tình cảm dịu dàng khiến cho người ta phải điên đảo thần hồn:
"Nàng nghe cho kỹ đây, chuyện này không phải là lỗi của ta, cũng không phải là lỗi của nàng, người sai là tên Tiền Tù lòng lang dạ sói đó." Ừm, cứ để cho Tiền Tù tiếp tục gánh oan đi.
"Tiền Tù..."
Bỗng nhiên nhớ tới người này, cô căng thẳng hỏi:
"Tại sao đột nhiên hắn lại thả chàng ra? Có phải là hắn có mục đích gì khác không?"
"Không cần lo lắng, Trấn Quốc Công và Lam tướng quân dẫn binh tiến vào Hoàng thành, bây giờ người của Tiền Tù đã bị giết chết hết rồi. Hắn là kẻ cầm đầu, đương nhiên cũng đã bị xử tử."
"Để cho hắn chết dễ dàng như vậy, đúng là đáng tiếc mà!"
Đương nhiên sẽ không để cho Tiền Tù chết dễ dàng như vậy rồi. Hắn đã dặn dò bốn người Tiểu Ngã dỡ Tiền Tù rồi, một chữ "dở" này, chính là dỡ hết tay chân của Tiền Tù ra, Tiền Tù vẫn còn sống, sống không bằng chết. Nhưng chuyện này, hắn sẽ không để cho Phong Quang biết được.
"Bây giờ chỉ có hai chúng ta thôi, Phong Quang cần gì lãng phí tâm tư đi nghĩ đến người khác?"
Hắn ghé sát bên tai cô, cười khẽ, dùng giọng nói hút hồn khẽ nói:
"Phong Quang, có muốn xem xem qua những ngày này, kỹ xảo của ta có kém đi nhiều hay không?"
Phong Quang lui về phía sau một chút, cô biết được ý tứ trong lời nói của hắn, vì vậy thất thanh nói:
"Chàng vẫn đang bị thương, yên phận một chút!"
"Ta bị thương..."
Cố Ngôn dùng giọng khàn khàn nói:
"Trona tiểu hoàng th1(1) Phona Ouana cất daiữ có viết mêt chiêu Quan Âm ngồi toà sen à?"
Phong Quang ngẩn ra, sau đó mặt đỏ bừng lên.
(1) Tiểu hoàng thư: sách khiêu dâm, sách sắc tình, đồi trụy của thời cổ đại.