Cô nhìn dấu bưu kiện trên phong thư, ngày gửi là nửa tháng trước, trong lòng cô bỗng dâng lên cảm giác kì lạ, người gửi thư sao biết nửa tháng sau cô sẽ ở khách sạn này? Phục vụ nhanh chóng rời đi.
Cô đóng cửa lại, mở phong thư ra với tâm trạng kì quái, bên trong chỉ có một trang giấy, chữ trên thư ngay ngắn đẹp đẽ làm người ta nhìn thôi cũng cảm thấy dễ chịu, nội dung trong thư cũng rất bình dị:
"Phong Quang, công việc hôm nay của em có vất vả không? Bệnh cảm lần trước đã đỡ hơn nhiều chưa? Có lẽ em không nên vất vả đến vậy, có thể nghỉ ngơi nhiều hơn, anh không muốn nhìn thấy tin tức em vào bệnh viện.
Hôm nay anh thấy phong cảnh bên ngoài cửa sổ rất đẹp, ánh nắng ấm áp, tiếng gió cũng dễ nghe, nhưng không dễ nghe bằng giọng nói của em.
Mùi thuốc khử trùng ở bệnh viện rất khó ngửi nhưng anh sẽ nhớ lại ngày hôm đó khi em ngã vào lòng anh, mùi hương vấn vương trên người em có thể giúp anh quên đi rất nhiều lo âu.
Anh tự bảo với mình rằng phải nhanh chóng xuất viện, chờ đến khi anh khỏe rồi anh có thể đến gặp em, sau đó nói với em rằng, anh thích em nhiều đến nhường nào.
Dù cơ hội để anh nói câu này cực kì xa vời nhưng không sao, em đã nói người sống phải có hi vọng, em chính là hi vọng của anh.
Anh lén nghe bác sĩ đứng ở cửa nói chuyện với ba mình, bệnh tình của anh rất nghiêm trọng, có lẽ nên chuẩn bị hậu sự từ bây giờ.
Nhưng anh không muốn nhận thua, em còn chưa biết anh, sao anh có thể chết được chứ? Quá trình điều trị rất đau đớn, mỗi ngày sống mà phải lo sợ cái chết cũng rất khổ sở.
Hôm qua bệnh nhân ở phòng bệnh bên cạnh đã không qua khỏi, anh ta đã hôn mê rất nhiều ngày, cuối cùng vẫn không thắng được.
Anh rất khó chịu, vì anh không tìm được ai để trút bầu nỗi nhớ của mình về em. Nhưng biết làm sao giờ, anh không tìm được ai để tâm sự, bây giờ anh viết thư cho em cũng không khác là bao.
Bây giờ em đang ở cổ trấn để quay "Cổ thành di mộng" nhỉ? Thế nào rồi, em thích phong cảnh ở đấy không? Anh biết em không thích bi kịch, nhưng anh cũng tin em có thể diễn tốt bộ phim này. một cảnh hôn. Không sao hết, em chưa bao giờ phải quay cảnh hôn, anh rất yên tâm.
Anh nghe nói rất nhiều cô gái thích Ngu Thuật, nhưng anh hiểu em không thích anh ta, dù sao hình mẫu lí tưởng của em là người đàn ông dịu dàng săn sóc. Phong Quang, anh sẽ dịu dàng chăm sóc em, chờ đến ngày chúng ta chính thức gặp nhau, em thích anh được không? A của em."
Câu từ trong thư rất bình thường, người viết dường như đang nói chuyện với người quen biết đã lâu, nhưng anh ta cũng biết rõ, cô không biết anh ta.
Phong Quang là người của công chúng đã tham gia vô số chương trình phỏng vấn, có thể biết được sở thích của cô không khó. Nhưng chuyện trước đây cô bị cảm không thông báo cho bất cứ bên truyền thông nào.
Cô nắm chặt bức thư, ra ngoài tìm đến phòng Liễu Hàn. Liễu Hàn đang đắp mặt nạ, mở cửa thấy Phong Quang đang lo lắng thì ngạc nhiên:
"Sao thế em?"
"Chị Hàn Hàn, chị xem đi."
Cô đưa bức thư cho chị ta. Liễu Hàn không đọc nội dung bức thư, vì chị ta vừa nhìn là đã biết chuyện gì, chau mày:
"Sao lại là bức thư này? Lần này còn đưa tới tận chỗ em nữa."
"Chị Hàn Hàn, chị nói gì thế?"
"Ý chị là... người này trước đây đã từng gửi rất nhiều thư cho em ư?"
Liễu Hàn nói:
"Từ trước đến nay em đều không thích dọn hòm thư mà? Thế nên hòm thư của căn hộ bên em đều do chị dọn. Hơn một tháng trước, mỗi tuần đều có một bức thư gửi tới. Em biết đấy, mấy năm gần đây có khá nhiều chuyện antifan làm người nổi tiếng bị thương xảy ra, chị không dám để em chạm vào mấy thứ không rõ ràng, bởi vậy chị phải đọc trước, sau khi xác nhận nội dung trong thư chỉ là tâm sự đơn phương, sợ làm ảnh hưởng đến em nên chị không nói, dù sao cũng là fan biến thái nào đó thôi."
"Chờ đã, chị đọc lén thư của em sao?"
Phong Quang nắm được điểm quan trọng trong lời Liễu Hàn nói.
"Gì mà đọc lén chứ?" "Chị chỉ muốn tốt cho em thôi, em quên chuyện mấy năm trước rồi sao? Có antifan đóng giả là fan trộn keo nước vào nước ngọt cho một thành viên nam trong đoàn uống, suýt nữa cổ họng thành viên nam đó bị hỏng rồi."
"Chẳng lẽ có người bôi độc vào thư sao?"
"Ừm... Cách này cũng có thể."
Nhưng trước khi hạ độc được ngôi sao lớn nào đó, người đưa thư ấy sẽ bị trúng độc trước.
"Chị Hàn Hàn."
"Được rồi, được rồi, chị sợ mấy antifan viết linh tỉnh gì đó làm tổn thương đến em thôi mà. Gần đây em xuất hiện nhiều như vậy, chị cũng chỉ là đề phòng bất trắc."
Phong Quang biết Liễu Hàn làm vậy là lo cho an toàn của cô. Từ lúc cô ra mắt, Liễu Hàn đã là người đại diện của cô rồi, ngày nào cũng nghĩ cách để cô được nổi tiếng hơn nữa, không thể làm hại cô được. Cô quyết định tạm thời bỏ qua vấn đề chị ta lén đọc thư của mình, chép miệng nói:
"Chị xem, bây giờ phong thư này được gửi đến khách sạn, lại còn được gửi từ nửa tháng trước, có thể thấy anh ta biết nửa tháng sau em sẽ ở khách sạn này. Nhưng chuyện này đến paparazzi còn không biết, người này... quá đáng sợ."
"Sắp tới chị sẽ sắp xếp thêm nhiều vệ sĩ bảo vệ em, em không thể một mình rời khỏi trường quay. Chị thấy người viết thư không giống antifan, ngược lại còn là fan cuồng của em, nhưng còn đáng sợ hơn cả antifan bình thường."
Liễu Hạ tháo mặt nạ xuống, để Phong Quang nhìn thấy sự lo lắng trên mặt mình, chứng minh không phải chị ta nói mà không làm.
Phong Quang ngẫm nghĩ:
"Chị Hàn Hàn, chị đưa hết mấy bức thư đó cho em đi, em muốn xem anh ta viết những gì, có lẽ có thể tìm người giúp, xem có thể tìm ra manh mối nào không!"
"Những bức thư đó chị đã vứt đi từ lâu rồi, bây giờ còn không biết nằm ở bãi rác nào nữa. Người trong đoàn làm phim đều ở đây, em không cần lo lắng, người viết thư đó không có gan đến đây làm phiền em đâu."
Câu này sao nghe có vấn đề thế? Phong Quang nhận ra dù Liễu Hàn có mạnh mẽ đến nhường nào thì cũng không phải vạn năng, cô bất mãn nói: "Sau này chị không được đọc trộm thư của em đâu đấy, dù là thư của antifan gửi đến cũng phải do chính em nhận."
"Ôi, con bé này, bây giờ em còn trách chị sao?"
Liễu Hàn dí ngón trỏ vào trán cô:
"Chị chỉ muốn tốt cho em thôi."
"Hừ, em không thèm, chị chỉ ÿ lớn bắt nạt bé thôi."
Phong Quang bĩu môi, sau khi giận dỗi nói xong thì thong thả xoay người đi.
Liễu Hàn đắp lại mặt nạ trong tay mình lên, mệt mỏi đáp:
"Mỗi ngày chị đây đều cực khổ là thế, còn không phải vì bộ phim của nhóc con sao?"
Liễu Hàn quay về phòng đóng cửa lại, thu dọn xong thì nằm xuống giường bắt đầu ngủ dưỡng sắc. Nhưng không bao lâu sau khi tắt đèn, chị ta chợt thấy hình như sau rèm cửa thấp thoáng thứ gì đó.
Chị ta đã đóng cửa sổ, vì vậy trong phòng cũng không có gió, nhưng bây giờ rèm cửa lại động đậy... Liễu Hàn không dám ngồi dậy, co rúm trong chăn mà không dám ngủ, cho nên ngày hôm sau dưới mắt chị ta có hai quầng thâm to như gấu trúc.