Sau đó, Khâu Lương trong bệnh viện báo tin với cả đoàn là vị đạo trưởng kia bị đau tim, qua quá trình cấp cứu cuối cùng thì cũng giữ được tính mạng. Sau khi sự việc xảy ra, những người trong đoàn làm phim đều bắt đầu nom lớp lo sợ, tỉnh thần hoảng loạn.
Vì những lời đạo trưởng đã nói trước khi ngất xỉu nên khi nhìn thấy Phong Quang, tất cả mọi người đều tự giác đi đường vòng. Phong Quang dường như trở thành cái tên đại diện cho sao chổi. Liễu Hàn tức giận, chị ta mắng tất cả mọi người một trận. Tuy rằng không ai dám phản bác nhưng chị ta cũng chẳng làm được gì.
Những người đó e dè với Phong Quang, đây là tâm lý bình thường sợ gặp phải rắc rối, vậy mà Ngu Thuật vẫn còn dám nói chuyện với cô đúng là không bình thường.
Trên hành lang, Ngu Thuật u buồn thở dài:
"Con người mà, chính là người ta nói sao mình nói vậy, đây chính là lý do tôi cảm thấy tuyệt vọng về nhân loại."
".. Anh cũng chính là con người đó."
Phong Quang nhắc nhở anh ta bằng gương mặt thẫn thờ. An Ức không ở bên cạnh cô, hình như hắn phải đi xử lý việc gì đó, cô chưa từng hỏi. Bởi vì ngay cả khi là người yêu thì cũng cần phải có không gian riêng.
Ngu Thuật cười một tiếng, trong nụ cười của anh ta lần này không còn vẻ u sầu nữa, thay vào đó là phóng khoáng không dính bụi trần:
"Tôi không giống những bọn phàm phu tục tử đó, tôi là người có giác ngộ. Có lẽ trên đời này đích thực là có ma nhưng ma cũng đã từng là con người, chỉ cần biết điểm này thì không có gì phải sợ hết. Tôi tin rằng mỗi thế giới đều có nguyên tắc riêng, cũng giống như chúng ta không cảm nhận thấy được sự tồn tại của những hồn ma, hồn ma cũng không thể làm được gì ảnh hưởng đến thế giới hiện tại của chúng ta, nếu không thế giới này đã loạn từ lâu rồi."
Phong Quang không ngờ rằng người đàn ông mà cô gọi là "có bệnh" này lại có nhận thức cao như vậy, cô hỏi trong sự hoài nghỉ:
"Câu nói này của anh là lời thoại trong kịch bản nào vậy?"
"Đồ nông cạn..."
Ngu Thuật lại trở lại với dáng vẻ u buồn của anh ta, thở dài, dùng giọng điệu sầu bi:
"NaVồời tỉnh táo nhất thường vyuyên bị coi là khác người Hà Phong Quang, cô thuộc loại người nào?"
"Nhìn thấy anh là thấy khó chịu."
Phong Quang nhếch mép, kiềm chế để không chửi ầm lên, lại dám nói cô là nông cạn à!?
"Có rất nhiều phụ nữ thích tôi, cô lại nói nhìn thấy tôi là khó chịu. Ừ, đây cũng là một cách hay để thu hút sự chú ý của tôi."
Phong Quang liếc nhìn anh ta một cách khinh thường:
"Tôi có bạn trai rồi, chẳng có tình cảm gì với anh hết."
"Bạn trai ư?"
Ngu Thuật ngẫm nghĩ:
"Có phải người đàn ông mặc đồ đen xuất hiện ở cửa phòng cô mỗi ngày không?"
"Anh nói... gì cơ?"
"Hàng đêm tôi thường đi ra ngoài để ngắm trăng, Ngày nào tôi cũng thấy một người đàn ông đứng ở trước cửa phòng cô, kỳ lạ là anh ta đứng yên bất động như người chết vậy."
Phong Quang rùng mình, cô không nói lên lời, hoặc có lẽ cô đã quên rằng mình có thể phát ra được âm thanh.
Ngu Thuật nói rằng:
"Cô đừng trách tôi không biết miêu tả, tôi chỉ nói đúng sự thật thôi. Nhưng tôi không ngờ một Hạ Phong Quang từ trước đến nay chưa bao giờ dính thị phi lại là người có gan lớn như vậy, dám đưa bạn trai đến khách sạn cùng ở chung."
Nhìn lại sắc mặt tái xanh của Phong Quang, Ngu Thuật cho rằng cô sợ vì mình đã nói ra bí mật của cô:
"Cô yên tâm đi, tôi sẽ không nói việc cô có bạn trai ra ngoài, nhưng... không phải cô là vợ chưa cưới của Mạc Diệc Vân sao?"
Phong Quang một lần nữa đánh giá lại người đàn ông trước mặt:
"Tóm lại anh đã biết những gì?"
Cô và Mạc Diệc Vân có hôn ước, trừ họ hàng hai bên gia đình biết ra thì không ai biết được.
"Nhìn tôi căng thẳng như vậy làm gì? Tôi cũng không phải là người nhiều chuyện đâu, nhưng có điều tôi vẫn cảm thấy Mạc Diệc Vân không xứng đáng với cô."
"Hạ Phong Quang, cô có thể tin rằng trên thế giới này có một số người có giác quan thứ sáu mạnh gấp hàng trăm lần những người khác. Tốc độ của nó có thể vượt qua thời gian và không gian, và có thể thấy một số mảnh ghép trong tương lai."
"Ngu Thuật..."
Phong Quang há hốc mồm:
"Đừng nói với tôi là anh có thể dự đoán được tương lai đấy nhé."
"Muốn cá cược với tôi không? Bộ phim của chúng ta ngày mai sẽ không bấm máy nổi."
Phong Quang nghĩ đến An Ức, cô thốt lên hai từ:
"Không cược".
"Đáng tiếc quá". Trong đôi mắt u sầu của Ngu Thuật không hề có ý tiếc nuối:
"Hạ Phong Quang, gần đây cô có thể sẽ gặp nguy hiểm, hãy tự chăm sóc bản thân nhé."
"Anh muốn nói với tôi rằng anh thấy được trong tương lai tôi sẽ xảy ra chuyện sao?"
Ngu Thuật lắc đầu
"Tôi không nhìn thấy được, chỉ là trực giác mà thôi. Cô sẽ gặp nguy hiểm, nếu không phải cô là ảnh hậu nổi tiếng ngang với tôi thì tôi đã đổi người khác rồi. Ôi, thật buồn. Mỹ nhân tự cổ như danh tướng, bất hứa nhân gian kiến bạc đầu(1)..."
Ngu Thuật lắc đầu, thở dài một hơi, sau đó cũng kỳ lạ biến mất y như khi xuất hiện. Phong Quang lạnh lùng nói:
"Đúng là dở hơi"
Nhưng nét mặt cô lại không được bình tĩnh đến thế. Trong lòng mang rất nhiều nỗi hoang mang. Vốn dĩ cô tưởng rằng Ngu Thuật chỉ là người đàn ông chỉ có diện mạo mà không có não, không ngờ rằng dường như anh ta cũng che giấu nhiều bí mật. Hơn nữa, không thể phủ nhận rằng lời nói của anh ta đã thành công làm cô sợ.
Con người luôn luôn như thế, thà tin là có chứ không thể không tin. Khi người thứ nhất nói cô sẽ chết, cô có thể cười và nói rằng anh ta nói khoác mà không biết xấu hổ, nhưng khi người thứ hai nói như vậy thì cô lại cảm thấy eữ hãi Đăc biêt là naười đàn âng mà Nai: Thuật ni hằng đêm vẫn xuất hiện ở trước cửa phòng cô, người đàn ông mặc đồ màu đen, giống như người chết... đó chính là A.
Phong Quang nhìn hành lang trống trải, dường như cô cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình. Cuối cùng thì cô cũng không dám ở lại lâu hơn, xoay người quẹt thẻ vào phòng, vừa đặt chân vào trong, cô đã nhìn thấy một lá thư được nhét dưới cửa.
Có lẽ người phục vụ không nhìn thấy ai trong phòng vì vậy nhét bức thư qua khe cửa. Điều khiến cô thấy sợ hãi là trên miệng bức thư màu trắng có gắn chùm hoa baby.
Lại là người đàn ông đó... Phong Quang ngẩn người rất lâu mới chợt nhớ ra phải đóng cửa lại, cô không dám chạm vào bức thư lần nữa. Nhưng sau khi do dự, vì muốn tìm kiếm nguyên nhân người đàn ông đó luôn cố chấp với mình, cuối cùng cô vẫn cúi xuống nhặt lá thư lên, mở thư rút tờ giấy bên trong ra.
"Phong Quang đây có lẽ là lần cuối cùng anh viết thư cho em.
Em có cảm thấy chữ anh xấu lắm không? Em đừng để tâm nhé, vì tay anh đã không còn lực để cầm bút nữa rồi.
Anh đã nhận được giấy báo bệnh đang ở giai đoạn cuối rồi. Đối với kết quả này, anh cũng đã chuẩn bị tinh thần từ trước cho nên không cảm thấy buồn bã.
Anh chỉ là cảm thấy không cam lòng thôi, nếu anh đã nhất định phải chết, vậy tại sao anh lại có thể gặp được em? Phong Quang, sự không cam lòng này đều là lỗi do em.
Ngày hôm đó ở miếu Nguyệt Lão, em không nên ngã vào lòng anh, nếu không gặp em, anh sẽ không nhận ra được vận mệnh bất công này.
Nhưng mà không có nếu như, anh tin rằng ngay cả khi quay lại lần nữa, anh cũng sẽ chọn ngày đó để gặp em, chỉ khác là ngày hôm đó anh sẽ giữ em lại.
Cho nên, đây là lỗi của em, nhưng anh lại yêu sự sai lầm này, nói như vậy, dường như những sai lầm mà anh phạm phải còn lớn hơn của em.
Trên thế giới này, tất cả mọi thứ đều có thể tính toán được, cho dù là tiền bạc, hay là quyền lợi hoặc là tình cảm, nhưng chỉ có em là anh không có cách nào tính toán nổi.
Bởi vì khi gặp em, lý trí mà anh vẫn luôn kiêu ngạo tưởng chừng như sụp đổ hết. Ví dụ như, anh không chỉ một lần nghĩ nếu như anh thực sự chết đi, anh cũng muốn kéo theo em đi cùng. theo anh xuống địa ngục."
*x+*xx*xx*xx*x*** (1) Câu trên có nghĩa là: từ xưa người đẹp và danh tướng đều bạc mệnh giống nhau.