"Về chuyện buổi họp báo ra mắt phim sẽ tổ chức trên tầng đỉnh của tòa cao ốc Tỉnh Hải trước nay chưa từng mở cửa cho người ngoài này, đương nhiên cũng vì... nơi này là địa bàn của tôi. Phong Quang, em nói xem, có phải tôi là một người rất thông minh không? Tất cả mọi việc, em đều đi theo từng bước từng bước mà tôi sắp đặt sẵn. Em phải biết, trước đó tôi chưa từng bỏ nhiều thời gian và công sức vì bất kỳ người nào như thế."
"Tôi có nên cảm thấy vui mừng trước sự xem trọng của anh không?"
Phong Quang bật cười châm chọc:
"Anh tỉnh toán nhiều như vậy, sắp xếp tỉ mỉ như vậy, suy cho cùng không phải chỉ vì muốn giết tôi sao? Hà tất phải nói dễ nghe như vậy?"
"Không phải tôi muốn giết em, chỉ là tôi cảm thấy tuyệt vọng. Sau khi tôi rời khỏi thế giới này, ai có thể có tư cách để yêu và bảo vệ em chứ?"
Dù là bản thân hắn, nếu nói đến những lúc phải luôn bên cạnh bảo vệ cô, hắn cũng cảm thấy không đủ tự tin. Nếu một chuyện ngay cả hắn cũng không làm được, vậy trên đời này càng không thể có bất kỳ người đàn ông nào đủ tư cách đứng bên cạnh cô.
Thế nên, vì để cô không bị tổn thương, vì để đưa cô đến một thế giới sạch sẽ hơn, hắn muốn đưa cô cùng rời khỏi thế giới này.
Phong Quang là một người có tư duy bình thường, cô không thể hiểu nổi kiểu tư duy bệnh hoạn của hắn. Sau khi sởn gai ốc, cô liền cảm thấy lửa giận trong lòng mình khó mà trấn áp nổi:
"Anh có biết, trước đó, tôi vốn không quen biết anh không? Anh dựa vào cái gì mà chỉ vì anh thích tôi lại dám quyết định chuyện sống chết của tôi? Mạng sống là của tôi, cho dù là ba mẹ tôi, họ cũng không có cái quyền này!"
Việc này so với việc phụ huynh lấy ra đủ mọi lý do để cấm đoán con cái mình ra ngoài chơi thì có gì khác biệt? Không... Cách làm của anh chàng này so với việc đó, còn quá đáng hơn nhiều.
"Bởi vì, Phong Quang em là của tôi."
"Bớt giỡn! Tôi không của bất kỳ ai cả, tôi chính là tôi! Suy nghĩ không có được thì phải hủy diệt đó của anh, anh không cảm thấy quá ấu trĩ sao? Tôi muốn sống tiếp, tôi phải sống tiếp, anh dựa vào đâu mà muốn tôi phải chết?" Cô gào thét điên cuồng, bất tri bất giác hóa ra thành bật khóc lúc nào không hay.
Thời gian dường như trở về thời điểm rất lâu, rất lâu trước đó... trước mắt cô dường như cũng xuất hiện một cảnh tượng tương tự.
Trong căn phòng trống trải, có một cô gái mặc váy trắng ngồi thu mình trong góc tường, cô ta đang cầm một mảnh thủy tỉnh, cũng đang gào khóc với người đàn ông trước mặt, trong giọng nói không rõ ràng đó, có thể thấy cô ta đang tràn đầy tuyệt vọng. Cuối cùng. cô ta không chút do dự của mảnh thủy tỉnh vào cổ tay mình.
Màu máu đỏ tươi vô cùng chướng mắt, âm thanh những giọt máu rơi xuống cũng rất chói tai, mùi máu tươi xộc lên càng gây cảm giác khó chịu. Tất cả mọi chuyện đều hiện lên trước mắt cô một cách vô cùng chân thực.
Đột nhiên Phong Quang ôm đầu, dường như cô quên mất Ôn Quỳnh đang ở trước mặt, bắt đầu lẩm bẩm vô thức:
"Tôi không muốn chết... Tôi không muốn chết... Tôi phải sống tiếp... Tại sao... Lục Sâm... Anh không yêu tôi... Sao còn ép tôi... Tại sao chứ... !?"
Cô không ngừng lẩm bẩm, dần bật khóc thành tiếng, trong giọng nói đầy tuyệt vọng, tinh thần cô cũng dần sụp đổ.
Ôn Quỳnh vội nắm lấy tay cô, tay còn lại vô thức lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt cô. Cô lúc này, làm hắn cảm thấy sợ hãi, giống như có một âm thanh đang nhắc nhở hắn, nếu còn tiếp tục như vậy, hắn sẽ đánh mất cô.
Lần đầu tiên Ôn Quỳnh có cảm giác hoảng sợ này:
"Em đừng khóc... Em không muốn chết, vậy tôi sẽ không bắt em chết. Tôi sẽ cùng em sống tiếp, chúng ta cùng nhau sống tiếp. Phong Quang... Tôi biết sai rồi, tất cả mọi chuyện đều là lỗi của tôi, em đừng bỏ tôi..."
Hắn không biết cảm giác sợ hãi đột nhiên ập đến này là gì, nhưng dường như hắn đã từng trải qua cảm giác này. Nếu đánh mất cô, vậy hắn sẽ triệt để... rơi vào điên cuồng, sự điên cuồng mà ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy khiếp sợ.
Một âm thanh lặng băng vang lên: "Cưỡng chế, mở chế độ ngủ say."
Phong Quang bất lực nhắm mắt lại, đồng thời mất hết ý thức, cơ thể cô mềm nhữn ra, ngã vào lòng người đàn ông ấy.
Ôn Quỳnh sau một lúc tạm ngưng, lúc mở mắt ra, khí thế của hắn cũng trở nên cứng rắn hơn, hắn cười khẽ một tiếng. cảm giác sự điên cuồng không thể che giấu. So với hắn trước đây dường như chẳng khác biệt gì nhưng lại giống như là hai người hoàn toàn khác.
Nói không giống, cũng chỉ vì sự điên cuồng cố chấp đó đã đạt đến đỉnh điểm mà thôi.
Hắn cúi đầu hôn lên nước mắt của cô, tiếp đó tham lam hôn lên môi cô:
"Phong Quang... Anh sẽ không cho em nhớ lai."
Bởi vì, vẫn chưa đến lúc.
Buổi họp báo đã bắt đầu, nhưng Phong Quang thân là một trong những nhân vật chính vẫn mãi chưa thấy xuất hiện. Mọi người đều bận đến không dứt ra được, Lạc Thần Hi chỉ đảm nhận một vai diễn nhỏ không đáng nhắc, lúc này mới tự xung phong đến phòng thay đồ gọi Phong Quang ra ngoài.
Chỉ đáng tiếc cô ta còn chưa đi đến phòng thay đổ của Phong Quang, cô ta đã nhìn thấy Phong Quang trên hành lang trống trải. Tuy nhiên Phong Quang đang bị một người đàn ông bế trong lòng, hơn nữa cô đang nhắm mắt, thần sắc khoan thai thoải mái hệt như đang ngủ vậy.
Lạc Thần Hi đứng nhìn rất lâu, lúc này mới phát hiện người đàn ông đang bế Phong Quang, chính là anh chàng hồn ma trước đây vẫn luôn đi theo bên cạnh cô ấy. Và nguyên nhân phải nhìn rất lâu cô ta mới nhận ra là vì ngoại trừ gương mặt giống hệt trước kia thì bất luận là hơi thở hay từ trường, hắn đều mạnh hơn khi trước rất nhiều. Thế nên cô ta mới có chút ảo giác, không biết bản thân có nhìn nhầm hay không.
Lạc Thần Hi sợ ma nhưng cô ta cũng quan sát thấy khóe mắt vẫn còn ướt đẫm của Phong Quang. Huống hồ, Phong Quang lúc này đã hoàn toàn mất đi ý thức, bị người đàn ông đó bế trong lòng...
"Anh gì ơi..."
Lần đầu tiên, Lạc Thần Hi làm trái với nguyên tắc thờ ơ trước mọi chuyện của mình, chủ động bắt chuyện với sinh vật thần bí. Lúc nhìn thấy người đàn ông đó lạnh lùng đặt tầm mắt lên người mình, cô ta hoảng sợ đến mức nắm chặt góc váy, lấy hết dũng khí hỏi:
"Cô Hạ... Cô ấy làm sao vậy?"
"Phong Quang ngủ rồi."
Đôi môi mỏng của hắn khẽ cong lên, nở một nụ cười đầy ấm áp. Bất kỳ ai nhìn thấy cũng sẽ không kiểm được nghĩ rằng đây là một anh chàng tốt, rất yêu thương và che chở cho bạn gái mình.
Nhifng Lac Thần Hị sơ hãi: "Buổi họp báo bắt đầu rồi, hay là... hay là để tôi gọi cô Hạ dậy, tôi đưa cô ấy sang đó."
"Lạc Thần Hi!"
Đột nhiên hắn gọi cả họ và tên cô ta, điều này làm trái tim cô ta run lên vì sợ hãi:
"Có... có chuyện gì?"
Hắn mỉm cười, sau đó dùng giọng điệu vô cùng xấu xa nói:
"Khuôn mặt này của cô, bất luận ở thế giới nào, thật sự cũng làm tôi cảm thấy chán ghét, nếu không phải cô... Nhưng thật đáng tiếc, tôi không thể giết cô."
Rất lâu rất lâu trước đây, đương nhiên, cách nói rất lâu này là đối với Phong Quang. Hắn từng nghĩ sẽ giải quyết người phụ nữ chuyên gây cản trở này nhưng sau khi Phong Quang biết được, cô đã liên tục chiến tranh lạnh với hắn một tháng, vì người mà hắn muốn giết là em gái của cô.
Điều khiển hắn cảm thấy canh cánh trong lòng, chính là chỉ cần Phong Quang đồng ý, hắn có thể vì cô mà giết bất kỳ ai. Cho dù đây là một thế giới có pháp luật, hắn cũng sẽ làm rất nhẹ nhàng, hơn nữa bất kỳ ai cũng không thể nhận ra thủ phạm là hắn, hắn rất có tự tin về điều này.
Theo những gì vị bác sĩ tâm lý đó nói, đối với loại người có nhân cách phản xã hội như hắn, sự tồn tại của Phong Quang chính là ràng buộc của hắn, là giới hạn bảo vệ nhân tính của hắn.
Dù cho hắn luôn cảm thấy nghi ngờ, nhân tính là gì?
Hắn muốn làm gì thì cứ làm cái đó là được, nhưng vì để Phong Quang cảm thấy vui, vì để cô thích hắn hơn một chút, hắn cũng nguyện ý ngụy trang bản thân thành một người nhân từ và có lòng yêu thương.
Tuy Lạc Thần Hi không hiểu sát ý mà người đàn ông này dành cho mình là vì sao, nhưng điều này không cản trở cô ta vì câu nói
"Không thể giết cô" vừa rồi của hắn mà sắc mặt trở nên trắng bệch.
Một lần nữa cô ta nhìn sang Phong Quang, miễn cưỡng đè nén nỗi sợ hãi của mình xuống:
"Anh muốn đưa cô Hạ đi đâu?"
"Cô ấy ở bên cạnh tôi, không đi đâu cả."
Ở bên cạnh hắn... Nhưng hắn là ma, nếu nói thế, vậy chẳng phải hắn muốn Hạ Phong Quang phải...
"Anh không thể đưa cô ấy đi!" ta chỉ biết, bản thân không thể cứ giương mắt nhìn một mạng người tan biến.
Hắn bất ngờ "Ồ" lên một tiếng:
"Phong Quang là của tôi, tại sao tôi không thể đưa cô ấy đi."
"Anh! Người ma khác biệt... Nếu anh giết cô ấy, cho dù biến thành ma cô ấy cũng sẽ hận anh!"
"Tôi nói muốn giết Phong Quang lúc nào chứ?"
Hắn cúi đầu, hôn lên hàng lông mày thanh tú của cô gái đang nằm trong lòng:
"Tôi đang cứu cô ấy, tôi muốn cô ấy trở về bên cạnh tôi."