Chương 187: Thế giới thứ chín: Công lược lão xử nam 700 năm trước
Khác với mấy lần trước, lần này trong thế giới màu trắng xuất hiện rất nhiều khe hở màu đen, trong khe hở lộ ra ánh sáng mờ, thôn tính dần màu trắng xung quanh.
Phong Quang chớp chớp mắt, ngây thơ hỏi: "Thay đổi cài đặt rồi à?"
"Xóa bỏ tình cảm."
Cùng với giọng nói lạnh lùng của Hệ thống chủ, Phong Quang dừng lại một chút, sau đó trong mắt phút chốc đã mờ mịt, rất nhanh, lại khôi phục sự trong sáng, mà kẽ hở trong không gian màu đen cũng dần dần được màu trắng lấp đầy.
Chỉ một lúc sau, đây lại trở về là một thế giới chỉ có màu trắng rồi.
"Ta làm sao thế này?" Phong Quang xoa huyệt thái dương, đau đầu kêu khó chịu.
Giá trị hắc hóa của ký chủ quá cao, để đảm bảo nhiệm vụ được tiến hành bình thường phải xóa bỏ tất cả ký ức trong thế giới:
"Sống lại trên con đường rực rỡ của giới giải trí" của ký chủ.
"Cái gì? Ta đã đi qua cái gì... con đường rực rỡ của giới giải trí?"
Cô suy nghĩ một chút, không nhớ lại được chút ký ức gì liên quan đến thế giới vừa qua cả.
"Hệ thống chủ, mi muốn xoá bỏ ký ức của ta tại sao lại không hỏi ý kiến ta hả?"
"Để bảo đảm mỗi thế giới sẽ không bị phá vỡ trật tự, tôi có quyền tiến hành xóa bỏ ký ức của ký chủ."
"Vậy giá trị hắc hóa của ta, cái đó là ý gì?"
Hệ thống chủ không trả lời.
"Mi có thể dễ dàng xoá bỏ ký ức của ta như vậy, trước kia có phải cũng có tình huống như thế, mi đã từng xoá ký ức của ta rồi không?" Dù sao sau khi bị xóa trắng cô cũng sẽ không nhớ gì nữa, đương nhiên cũng không cách nào biết được Hệ thống đã từng làm như vậy hay không.
Hệ thống chủ: "Lựa chọn kịch bản."
Phong Quang không nhìn cuốn sách hiện lên bên cạnh, lần này cô không định để Hệ thống chuyển chủ đề như vậy nữa: "Từ rất lâu trước đó, ta đã nghỉ ngờ tại sao mi lại tìm tới ta rồi. Mi chỉ nói là sóng điện não của ta phù hợp với mi, nhưng bây giờ ta bắt đầu nghỉ ngờ tất cả những gì trước mắt ta, chúng đều là giả dối."
"Cho dù ký chủ có nghỉ ngờ thế nào cũng không thể xoá bỏ tôi ra khỏi hệ thống thần kinh trong đại não của cô được, cho nên, tôi mới tồn tại chân thật."
"Cho nên ý của mi là mi có quyền lựa chọn xử lý ta, còn ta không có quyền xử lý mi à? Như vậy cũng quá không công bằng rồi."
"Giữa chúng ta chưa bao giờ là quan hệ bình đẳng cả, chúng ta chỉ là quan hệ khế ước. Ký chủ chỉ là người khế ước của tôi, không hề có quyền của người chỉ phối."
Phong Quang cười lạnh lùng: "Ha ha".
Điều cô sẽ không biết là cho dù được mệnh danh là Hệ thống không bị ràng buộc nhưng cũng là dựa vào nhận thức của cô mà tồn tại.
Nói cách khác, nếu như cô không có ý thức Hệ thống tồn tại nữa, vậy nói một cách tương đối thì nó cũng sẽ rơi vào hư vô.
Ở bên trong cái gọi là không gian này, tất cả đều là do nhận thức của cô chống đỡ.
"Ký chủ nên thực hiện nhiệm vụ rồi."
Một quyển sách ngẫu nhiên bay đến trước mặt Phong Quang. Lần này, cô còn bị tước luôn cả quyền rút chọn ngẫu nhiên để xuyên vào một thế giới nào đó.
Trước khi giơ tay nhận lấy kịch bản, cô hỏi:
"Đợi ta góp đủ một trăm điểm tích lũy rồi, thật sự có thể trở lại thế giới của ta à?"
"Ta sẽ tin mi một lần nữa."
Bởi vì, ở bên trong cái không gian khó hiểu này, cô không có bất cứ thứ gì khác để dựa vào.
"Cuồng sủng ma phi ngốc nghếch: Ma quân tha cho ta đi!", vừa nhìn thấy cái tên này, tay Phong Quang đã run lên.
Đây là một quyển tiên hiệp, có tu tiên, đương nhiên cũng có tu ma. Nữ chủ tên là Lê Khanh, là tiểu sư muội Huyền Môn, tư chất tu tiên của nàng ta bình thường, nhưng thắng ở chỗ người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở.
Ma đạo ấy mà, đương nhiên là kẻ thù không đội trời chung của Huyền Môn là tiên môn chính phái. Dạ Cẩm giết không ít người, danh hiệu lãnh khốc vô tình cũng có thể khiến cho người ta nghe thấy mà nhượng bộ lui binh. Nhưng nam nhân như vậy lại động tâm với Lê Khanh.
Còn nam phụ mà Phong Quang phải tán đổ, hắn tên là Sở Du, là quỷ tu duy nhất trong tam giới.
Bảy trăm năm trước, Mộc Ninh là kiếp trước của Lê Khanh và Sở Du yêu nhau, nhưng sau đó bọn họ bởi vì hiểu lầm mà rơi vào kết cục một người chết, một người bị thương. Mộc Ninh đầu thai chuyển thể trở thành Lê Khanh, Sở Du cũng ở quỷ giới cô đơn tịch mịch đợi nàng ta bảy trăm năm.
Hắn không ngờ lần gặp nhau tiếp theo, Mộc Ninh chuyển kiếp thành Lê Khanh đã yêu người khác rồi.
"Cái kịch bản này... thật là ngược." Mặt Phong Quang vô cảm, không nhìn ra một chút kích động nào cả.
Cô đang bày tỏ mình căn bản không có lòng tin theo đuổi được nam phụ đã đợi nữ chủ bảy trăm năm kia.
"Nhắc nhở hữu nghị, trước khi ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, xin tránh tiếp xúc tay chân với mục tiêu công lược."
Bởi vì như vậy sẽ kích động bản năng bên trong con người hắn. Hệ thống chủ không đáp lời, mà trực tiếp nói:
Huyền Môn đã tồn tại cả nghìn năm, từ xưa tới nay cùng với Côn Luân, Tiểu Tuế Phong xưng danh trụ cột vững vàng trong các môn phái tu tiên. Mà ở trong đó, Huyền Môn là môn phái có thế lực lớn nhất, cũng là môn phái mà những người muốn tu tiên phi thăng càng mong ước được gia nhập nhất. Có điều rất đáng tiếc, bất luận là Côn Luân, Tiểu Tuế Phong hay là Huyền Môn, ngưỡng cửa thu nhận đồ đệ đều vô cùng nghiêm ngặt.
Người có mưu tính bất chính không nhận, hạng người ham sống sợ chết không nhận, người không có thiên phú cũng không nhận.
Chỉ với ba quy tắc này thôi, không biết đã chặn bao nhiêu người ở ngoài cửa rồi.
Những năm gần đây, Ma đạo hành động ngày càng điên cuồng ngang ngược hơn, đã có không ít môn phái nhỏ bị tiêu diệt. Rất nhiều môn phái có xu hướng mở rêng thêm thế lưc để vưở† aua Huyền Môn: nhất thời khiến lòng người hoang mang.
Càng ngày càng nhiều người bắt đầu yên lặng chờ đợi động tĩnh của Huyền Môn.
Mà bây giờ, Huyền Môn lại truyền ra một tin tức lớn. Môn chủ Huyền Thanh Tử đã truyền Hàn Uyên Kiếm xưa nay chỉ truyền cho chưởng môn nhân đời tiếp theo cho nhị đệ tử của ông ấy. Nói về nhị đệ tử này, từ khi gia nhập Huyền Môn tới nay, mới năm tuổi đã bắt đầu kỳ Trúc Cơ, mười bốn tuổi đã đến kỳ Kim Đan, mà mấy ngày trước lại truyền ra tin tức nhị đệ tử vừa tròn mười lăm tuổi đã qua kỳ Kim Đan đó bắt đầu tiến vào kỳ Nguyên Anh. Giới tu tiên bắt đầu xôn xao.
Phải biết kỳ Kim Đan đối với một người tu tiên mà nói chính là một ranh giới khó mà vượt qua được. Có vài người cả đời cũng chỉ có thể đến kỳ Kim Đan nhưng không thể vượt qua ranh giới ấy, thế mà người trẻ tuổi như vậy lại có thể đạt đến kỳ Nguyên Anh. Đây là chuyện vô cùng hiếm thấy trong mấy nghìn năm nay. Cũng vì vậy mà tất cả mọi người đều coi vị thiên tài của Huyền Môn này là người trẻ tuổi nhất có thể phi thăng
Nếu nói nhị đệ tử có thiên phú hiếm thấy này trở thành người được chọn để làm chưởng môn nhân đời tiếp theo cũng dễ hiểu, nhưng người đó lại là nữ nhân.
Là nữ nhân, vậy chính là phận đàn bà con gái, cũng có nghĩa khó gánh trọng trách. Cho dù đây là một thế giới tiên hiệp thì vẫn tồn tại loại tư tưởng phổ biến này.
Người Huyền Môn mỗi lần nghe thấy lời chê trách đại sư tỷ đều không nhịn được muốn ra tay dạy dỗ những kẻ nói năng không lễ độ kia, còn muốn để lại một câu:
"Các người chính là ghen tị với thiên phú của đại sư tỷ nhà chúng ta!"
Đại sư tỷ của Huyền Môn, tỉnh tình lạnh lùng xuất trần, không thích nói chuyện, nhưng đối với các sư đệ sư muội thì đều dịu dàng, khiêm tốn, hết sức bảo vệ. Lại vì cô có thiên phủ nhưng chưa bao giờ cậy tài khinh người, dung mạo xinh đẹp cho nên cô vẫn luôn là sự tồn tại mà các đệ tử của Huyền Môn sùng bái còn xa mới với tới.
Ở Huyền Môn, danh vọng của cô không thấp hơn bất cứ trưởng lão nào. Độ nổi tiếng của cô đương nhiên cũng sẽ không thấp hơn đại sư huynh khôi ngô phóng khoáng kia. Tất cả những thứ này cộng lại, ở trong mắt người Huyền Môn, cô giống như một vị thần đứng trong mây, là một vị thần không thể bị bất cứ ai xâm phạm.
Chỗ ở của đại sư tỷ là đỉnh núi Hạo Miểu, nơi này là chỗ cao nhất, cũng là nơi linh khí dồi dào nhất của Huyền Môn. Từ lúc cô còn rất nhỏ, dám có ý kiến bởi vì không có ai dám chắc mình có thể hơn được cô.
Hôm nay, đại sư tỷ cũng đứng ở đỉnh núi, áo trắng tung bay nghênh ngang đón gió, tóc đen khẽ bay lên, khuôn mặt tuyệt đẹp, dùng góc độ bốn mươi lăm độ kinh điển hướng về phía bầu trời trong vắt xanh thằm. Cô nhắm hai mắt lại, thần thái trong trẻo lạnh lùng không thể mạo phạm, góc nghiêng hoàn mỹ càng làm người ta nhìn không chớp mắt. Cô gái thanh cao thoát như vậy, cho dù ở chốn bồng lai tiên cảnh, cũng là hiếm thấy.
Lê Khanh bị kéo đến xem đại sư tỷ, nàng ta chống cằm nấp ở trong góc, sùng bái nói:
"Chắc chắn là đại sư tỷ lại đang suy nghĩ làm sao để đột phá nút thắt tu vi rồi, không hổ là đại sư tỷ, vĩnh viễn đều cố gắng tu luyện."
"Đúng thế, đúng thế, đệ nghe nói lần trước đại sư tỷ cũng như vậy, lĩnh hội được ngay lúc nhắm mắt, thần thức thăng hoa, lập tức đến kỳ Nguyên Anh đấy."
Văn Đông cũng cảm thán.
Lê Khanh và Văn Đông đều là đệ tử của trưởng lão Giới Luật.
Lê Khanh nghe sư đệ đồng môn nói vậy, lại phiền muộn thở dài:
"Ôi, người như đại sư tỷ, ta vĩnh viễn chẳng có cách nào đuổi kịp được."
Hai người họ nhìn trộm rất lâu, cho đến lúc mặt trời xuống núi mới rời đi.
Sau khi bọn họ đi không lâu, nữ tử cao ngạo lạnh lùng mở mắt ra, khẽ gật đầu:
"Ừm, hôm nay ăn thịt kho tàu đi."
Không có ai biết, đại sư tỷ bọn họ nhìn như có năng khiếu bẩm sinh, mỗi lần đều không nói gì mà bày ra khí phách lạnh lùng ngộ đạo đó, thật ra là đang suy nghĩ hôm nay phải ăn gì.