Bọn nhóc đưa mắt nhìn nhau, rất lâu, một đứa bé nam nói:
"Đại sư tỷ, tu luyện rất cực khổ sao?"
Phong Quang trước nay đều không lạnh lùng nổi đối với trẻ con, cô nhẹ giọng nói:
"Chỉ cần đệ nghĩ sau khi chịu khổ mới có thể thành công, cũng sẽ không cảm thấy cực khổ nữa."
Có đứa bé thứ nhất đúng ra hỏi, những đứa bé khác cũng dần dần bạo dạn hơn:
"Đại sư tỷ, đệ nghe nói tỷ là người lợi hại nhất ở Huyền Môn, có phải là thật không ạ?"
"Ta không phải là người lợi hại nhất ở Huyền Môn, trên ta còn có chưởng môn, còn có các vị trưởng lão, cũng còn có sư huynh của ta nữa. Đánh giá một người có lợi hại hay không, trừ tu vi ra còn có thái độ làm người, tư tưởng lĩnh ngộ, ta chẳng qua vẫn là kẻ bình thường mà thôi."
"Vậy bọn đệ cũng có thể tu luyện đến giống như tỷ sao?"
"Chăm chỉ tu luyện, dĩ nhiên là có thể rồi."
"Đại sư tỷ..."
Một đứa bé đứng ra nói:
"Bọn đệ có thể xem Hàn Uyên Kiếm không?"
Hàn Uyên Kiếm là vũ khí sắc bén, Phong Quang có chút do dự.
Thương Bạch Tử thấy vẻ mặt đứa bé tha thiết hiếu kỳ, liền cười lấy cùi chỏ đụng vào Phong Quang:
"Sư muội, bọn nó muốn xem thì lấy ra cho bọn nó xem đi, có ta và muội ở đây, có thể xảy ra chuyện gì chứ?"
Phong Quang suy nghĩ một chút, gật đầu. Cô giơ tay phải niệm quyết, một thanh trường kiếm do hàn thiết tạo ra hiện lên trước người cô. Thân kiếm màu xanh da trời trong suốt, âm u lẫm liệt, mang đến cho người ta cảm giác lạnh như băng tuyết, lại sắc bén không thể địch nổi.
Bọn nhỏ ồ lên khen ngợi:
"Thanh kiếm này đẹp quá!"
Thương Bạch Tử giới thiệu: môn đời tiếp theo, cũng là bảo vật trấn phái của Huyền Môn chúng ta. Nghe đồn mấy trăm năm trước, chưởng môn tiền nhiệm tay cầm Hàn Uyên Kiếm tiêu diệt đại ma đầu làm hại thiên hạ, cũng nhờ chưởng môn tiền nhiệm của chúng ta mà thiên hạ mới có thể thái bình."
Tuy rằng chỉ là thái bình ngoài mặt.
"Hừ, có cái gì ghê gớm chứ."
Một đứa bé gái khoanh tay nhỏ giọng xem thường nói.
Giọng của nó rất nhỏ nhưng Phong Quang và Thương Bạch Tử là ai cơ chứ? Người có tu vi như bọn họ, đương nhiên là có thể nghe thấy dễ như trở bàn tay rồi.
"Ôi chao, vị tiểu sư muội này, xem ra muội có chút ý kiến đối với chưởng môn tiền nhiệm của chúng ta nhỉ."
Thương Bạch Tử mở quạt ra, phong lưu cười một tiếng. Nhưng hắn ta cũng quên mất, mình có phóng khoáng đẹp trai thế nào thì tiểu cô nương chưa biết yêu đó cũng không tán thưởng vẻ đẹp của hắn ta.
Tiểu cô nương biết bọn họ nghe được lời của mình thì kinh ngạc nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, không sợ trời không sợ đất nói:
"Ông ấy không lợi hại bằng cha muội."
Tiểu nha đầu nhìn là biết bị chiều hư rồi, Thương Bạch Tử ngược lại có chút hứng thú với sự nghênh ngang kiêu ngạo của nó:
"Vậy muội nói xem, cha muội là nhân vật nào, không biết ta đã từng nghe nói đến chưa?"
"Cha muội chính là cha muội."
Cô bé buộc hai bím tóc đuôi sam bằng dây đỏ ngẩng mặt lên.
Thương Bạch Tử lắc đầu than thở:
"Thật đáng tiếc."
Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu như vậy, đáng tiếc lại phối hợp với vẻ mặt không biết trời cao đất dày.
Cô bé không biết hắn ta nói đáng tiếc là ý gì nhưng trực giác của nó cho biết đây không phải là lời tốt đẹp gì, nó lại hừ một tiếng:
"Không phải chỉ là một thanh Hàn Uyên Kiếm thôi à? Chỉ cần muội muốn, cha muội có thể đem thanh kiếm lợi hại nhất trên đời này cho muội."
Thương Bạch Tử cười:
"Vậy thứ cho ta nói thẳng, thiên hạ này, hình như không có thanh kiếm nào có thể so được với Hàn Uyên đâu." "Khoác lác, muội muốn xem xem nó lợi hại thế nào!"
Thấy tiểu nha đầu này giơ tay ra với Hàn Uyên Kiếm, Phong Quang vội vàng hô một tiếng:
Kiếm cảm nhận được người lạ muốn chạm vào mình, tự giác phát động trận pháp phòng ngự, chỉ thấy trên không trung hiện ra vô số lưỡi đao sắc bén do nước ngưng tụ thành, đánh tới phía cô bé kia.
Cô bé kia chỉ cảm thấy hoa mắt, trước mặt đã có một bóng người áo trắng thướt tha. Người kia sử dụng trận pháp, chặn toàn bộ đao băng lại, cũng nắm lấy Hàn Uyên Kiếm đang bay thẳng đến.
Thương Bạch Tử kinh sợ nói:
"Sư muội, muội không sao chứ?"
Phong Quang lắc đầu, lại xoay người nhìn cô bé kia, nhẹ nhàng hỏi:
"Muội tên là gì?"
"Muội..."
Nó thấy tay Phong Quang chảy máu, không khỏi ngẩn ra, sau đó luống cuống chớp mắt, qua một lúc, nó mới nói:
"Muội tên là Tiếu Tiếu."
******x***
Tiếu Tiếu...
Cái tên này khiến cho Phong Quang thất thần trong phút chốc.
Mặc dù cô có thể phản ứng cực nhanh, chặn lại sự tấn công của Hàn Uyên Kiếm cho cô bé kia, nhưng trận pháp dùng để ngăn cản chung quy vẫn chậm hơn một bước, cũng vì vậy tay cô mới bị thương.
"Tay của tỷ..."
Đứa bé tên Tiếu Tiếu lúng túng.
"Ta nói muội cái tiểu nha đầu này!"
Thương Bạch Tử dùng ngón trỏ chọc vào trán nó:
"Hàn Uyên Kiếm là thần khí nhận chủ, là thứ muội có thể tùy tiện sờ vào à? Bây giờ thì hay rồi, muội còn hại sư muội của ta bị thương!"
"Muội... muội..."
Tiểu nha đầu không còn vẻ mặt cao ngạo vừa rồi nữa. Nó nhìn Phong Quang rồi lại không dám nhìn cô, bộ dạng đó làm người ta cảm thấy đáng thương. Phong Quang dùng bàn tay không bị thương kia xoa đầu nó, ngồi xuống nhìn thẳng vào nó, cô cười nói:
"Yên tâm đi, chỉ là vết thương nhẹ, rất nhanh sẽ khỏi thôi. Chỉ là bây giờ muội phải hiểu, sau này không được đụng bừa vào đồ có linh tính nữa, nếu không sẽ bị cắn lại đấy."
"Vâng..."
Tiếu Tiếu ngơ ngẩn đáp lời, đôi mắt to trong veo của nó nhìn chằm chằm Phong Quang, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thương Bạch Tử lên tiếng:
"Sư muội, máu của muội..."
Phong Quang nhìn xuống, lúc này mới ý thức được bàn tay nhuốm máu của mình đã dính vào Hàn Uyên Kiếm rồi. Thần khí bình thường đều phải trải qua nhỏ máu nhận chủ. Nhưng Huyền Thanh Tử đã từng nói, đợi đến khi Phong Quang đột phá kỳ Nguyên Anh mới có thể nhỏ máu nhận chủ với Hàn Uyên Kiếm. Bởi vì hàn khí của Hàn Uyên Kiếm quá nặng, cho dù cô có là thiên tài trăm năm khó gặp, cũng đã luyện đến kỳ Nguyên Anh rồi, bây giờ nhận chủ với Hàn Uyên Kiểm, cũng có thể sẽ bị cắn trả.
"Muội có chỗ nào không thoải mái không?"
Thương Bạch Tử cau mày.
Phong Quang đứng lên, cầm kiếm trong tay lên nhìn một lúc, lại thả tay xuống, kiểm trong tay tan biến như sương:
"Sư huynh, muội cảm thấy rất tốt."
"Tốt cái gì mà tốt, ta đưa muội đi trị thương đã, rồi đi tìm sư phụ, nói với người là muội đã nhỏ máu nhận chủ với Hàn Uyên Kiếm rồi."
Không cho Phong Quang nói nhiều, y như lúc đến, Thương Bạch Tử lại kéo cô rời đi.
Tiếu Tiếu đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Phong Quang, giống như không nghe thấy tiếng trách móc của những đứa trẻ kia với mình.
"Không sao, nhận chủ thì nhận chủ thôi."
Thương Bạch Tử không ngờ, dẫn Phong Quang đến tìm sư phụ nhờ giúp đỡ, sư phụ lại là bộ dạng vân đạm phong khinh như vậy.
Trưởng lão dù nhiều tuổi rồi vẫn tráng kiện tiên phong đạo cốt, ông ấy híp mắt giống như đang ngồi thiền lĩnh hội cái gì đó, nhưng chỉ có Phong Quang và Thương Bạch Tử biết, ông ấy sắp ngủ rồi.
Thương Bạch Tử gọi: "nẠ2"
Huyền Thanh Tử mơ màng mở mắt ra, thấy đại đồ đệ mặt đầy xem thường nhìn mình, ông ấy lúng túng sờ râu, đức cao vọng trọng nói:
"Lão đại, lão nhị, các con cũng đều đến lúc có thể thu nhận đệ tử rồi. Năm nay hai người các con hãy thu nhận đệ tử đi, song song với việc dạy đệ tử, cũng có thể nâng cao việc tu luyện của mình."
Phong Quang và Thương Bạch Tử cùng đáp:
Sau đó liền truyền đến tiếng ngáy nhỏ xíu của Huyền Thanh Tử.
Quả nhiên ông ấy đã ngủ rồi.
Sau khi rời khỏi điện Minh Thanh, Phong Quang liền trở về đỉnh Hạo Miểu của mình. Cô ngồi ở trước bàn, lấy Hàn Uyên Kiếm ra đặt ở trên bàn, yên lặng nhìn một lúc lâu. Cô cũng cảm thấy kiếm sau khi nhỏ máu nhận chủ cũng không có thay đổi gì.
"Chẳng lẽ trước kia sư phụ nói với mình là có thể bị cắn trả là để bó buộc mình à?"
Cô không tự chủ được nghi ngờ lên tiếng, không ngờ đột nhiên truyền đến một giọng nói:
"Là ai đang nói chuyện thế?"
Đó là một tiếng nói êm tai như ngọc, như nắng ấm tháng ba, dịu dàng như nước chảy nhỏ giọt, có thể thấm vào lòng người, quan trọng là, đây là một giọng nam.
Giọng nói có dễ nghe thế nào, cũng không thể xoá bỏ đi ý thức phòng bị không phải bình thường của Phong Quang, cô đập bàn:
"Yêu nghiệt phương nào, dám chạy tới đỉnh Hạo Miểu của ta?"