"Phương Việt, tại sao huynh lại không nói gì rồi?"
Phong Quang sờ cằm hỏi:
"Có phải là vì huynh muốn đi luyện kiếm, ta đã làm phiền huynh rồi không?"
Hắn bật thốt ra hai chữ này mà chẳng kịp suy nghĩ, sau đó ngừng lại một chút, hắn nói:
"Cô nương không làm phiền đến ta."
"Vậy à? Ô... Ta hiểu rồi. Huynh đang nhớ nhung tiểu sư muội của huynh, he he. Nếu như không yên tâm thì đi xem xem, nam nhân nên chủ động một chút mới có chuyện xảy ra được."
Hắn thở dài một tiếng như thể không biết phải làm sao:
"Vì sao cô nương luôn cho rằng ta và sư muội có quan hệ gì?"
"Sư huynh và tiểu sư muội, từ xưa tới nay là sự kết hợp tuyệt vời nhất."
"Cô nương cũng có sư huynh."
"Không giống nhau được, bởi vì ta là sư muội chứ không phải là tiểu sư muội."
Cô cũng không quan tâm hắn có thể nghe hiểu hay không, chỉ nói một cách cổ quái, gian xảo, từ xưa tới nay, đương nhiên chỉ có tiểu sư muội mới là sự tồn tại vạn người cưng chiều.
"Ta không hiểu điều cô nương nói cho lắm."
"Không hiểu cũng không sao..."
"đại sư tỷ!"
Cách đó không xa truyền tới tiếng nữ tử đầy sức sống Phong Quang suy nghĩ một lúc, mới nhớ ra là tiếng của Lê Khanh. Đúng là vừa nói đến tiểu sư muội, tiểu sư muội này liền xuất hiện rồi.
Phong Quang nghĩ ra lúc này ngồi ở trên ghế mây cũng không phù hợp với hình tượng cao ngạo lạnh lùng trước kia của cô, vì vậy cô vội vàng đứng dậy, lại làm ghế mây biến mất. cái gì đó, nghe thấy giọng nói, cô mở mắt ra:
"Ừ?" một tiếng.
Lê Khanh tưởng là mình quấy rầy đến việc Phong Quang tu luyện, vội xin lỗi:
"Đại sư tỷ, xin lỗi tỷ, muội không biết tỷ đang tham đạo."
Phong Quang liếc ánh mắt trong trẻo lạnh lùng về phía nàng ta:
"Tìm ta có chuyện gì à?"
"Là đại đệ tử Tấn Diệp của phái Côn Luân đến, huynh ấy còn cầm theo một bức thư của chưởng môn Côn Luân. Chưởng môn sư bá đọc thư xong sắc mặt rất không tốt, bảo muội gọi sư tỷ đến đó."
"Đại đệ tử Tấn Diệp của phái Côn Luân?"
Phong Quang kinh ngạc, không phải là sau nửa năm nữa hắn ta mới xuất hiện à? Sao lại sớm như vậy?
"Đúng thế. Sư tỷ, muội nghe đại sư huynh nói cái người tên là Tấn Diệp đó đến để cầu thân với tỷ."
Mặc dù đến sớm nhưng mục đích của hắn ta vẫn như vậy.
Sắc mặt Phong Quang lạnh lùng, giơ ống tay áo lên thu Hàn Uyên Kiếm lại.
Cô tiêu sái xoay người:
"Muốn cầu thân phải qua được ải này của ta đã."
Lê Khanh chống cằm, ánh mắt lấp lánh si mê:
"Đại sư tỷ thật là đẹp!"
Trong đại điện Minh Thanh, bầu không khí rất kỳ quái, sao lại kỳ quái? Đó chính là rõ ràng ta rất chướng mắt nhưng vẫn phải vui vẻ tươi cười với ngươi bởi vì ngươi là khách.
Lời này chính là nói Thương Bạch Tử, nam nhân trước mặt hắn ta cũng là kiểu tướng mạo anh tuấn, tuấn tú lịch sự, dáng vẻ đường hoàng, ngọc thụ lâm phong... Khụ khụ, nói quá nhiều lời khách sáo rồi. Nói tóm lại một câu thôi, Thương Bạch Tử nhìn cái người tên là Tấn Diệp này thấy vô cùng khó chịu.
Phong Quang cũng coi như là lớn lên bên cạnh Thương Bạch Tử. Mặc dù thường ngày hắn ta rất hay trêu chọc cô, nhưng ở trong mắt hắn ta, Phong Quang giống như muội muội của hắn ta. Cho nên trong tình trạng Huyền Thanh Tử ngủ gà ngủ gật không quan tâm chuyện gì, Thương Bạch "Tấn Diệp đúng không?"
Thương Bạch Tử cười tươi tắn:
"Sư muội của ta đẹp như tiên nữ, thực lực cũng mạnh nhất trong đám bạn cùng lứa tuổi, tương lai sẽ kế thừa chức môn chủ Huyền Môn. Thử cho ta vô lễ, huynh có tài cán gì... có thể lấy sư muội ta?"
"Lời sư huynh nói vừa hay cũng là lời ta muốn hỏi."
Phong Quang đi từ cửa vào, dung mạo của cô xuất trần thoát tục, khí chất lại thanh cao lạnh lùng, chỉ là đáy mắt cô lộ ra một tia lạnh lẽo.
Mà đi theo phía sau cô, chính là Lê Khanh mang vẻ mặt đầy sùng bái.
*xwx*xx*x*x*x**
Mặc dù không thể thắng được Ma quân, nhưng bây giờ dựa vào tu vi của cô vẫn có thể liều chết đánh một trận. Cho nên, Phong Quang cứng rắn một cách hiếm thấy, cô không kinh sợ.
Tấn Diệp cười tao nhã:
"Vị này, chắc hẳn chính là Phong Quang sư muội rồi."
Hắn cười rất đẹp, hắn cũng biết nên lợi dụng tướng mạo của mình để gây thiện cảm với nữ tử thế nào. Nhưng rất đáng tiếc, đối với nam nhân không hợp khẩu vị, Phong Quang không có nổi một chút hứng thú nào cả, cho dù nhìn hắn thật sự không tồi.
"Này, thuốc có thể uống bậy nhưng lời thì không thể nói bậy được đâu."
Thương Bạch Tử cướp lời trước khi Phong Quang lên tiếng, hắn ta gõ cái quạt trong tay:
"Phong Quang chỉ có một sư huynh là ta, huynh gọi là Hạ cô nương vẫn thích hợp hơn."
"Huyền Môn và Côn Luân từ trăm năm trước đã có quan hệ hữu hảo giúp đỡ lẫn nhau, ta gọi một tiếng Phong Quang sư muội, hình như cũng không có chỗ nào không ổn."
Thương Bạch Tử mở cây quạt ra:
"Tấn thiếu hiệp nói vậy là sai rồi, cho dù là huynh đệ ruột cũng phải tính rõ ràng huống hồ Phong Quang là thiên tài hiếm có của Huyền Môn chúng ta. Nếu như bởi vì cách xưng hô của huynh mà khiến cho người ngoài tưởng Phong Quang là người của phái Côn Luân các người, như vậy thì làm thế nào đây?"
"Thương công tử yên tâm, ta sẽ làm rõ với ai hiểu lầm. Sư muội Phong Ouana khâng chỉ là đê tử eÖa Huvền Môn: nếu như chư vị có thể đầng ứ với mối hôn sự mà sư tôn ta nói này, vậy ta cũng sẽ là người của Huyền Môn."
Thương Bạch Tử dùng động tác phe phẩy quạt lại:
"Huynh muốn ở rể."
"Sư tôn biết Phong Quang sư muội sắp trở thành chưởng môn nhân của Huyền Môn, để Huyền Môn và Côn Luân có thể kết duyên với nhau, tại hạ cũng nguyện ý làm con rể đến nhà Huyền Môn."
Thương Bạch Tử thấy Tấn Diệp nói lời này không thẹn không ngượng lập tức á khẩu không nói được gì. Bốn chữ con rể đến nhà này nói thì dễ nghe, thật ra thì chính là ở rể. Bất luận là ở thế giới nào, nam nhân nào chỉ cần nhắc tới ở rể đều sẽ bị người ta coi thường, hơn nữa còn là một thanh niên tài giỏi đẹp trai như vậy muốn ở rể. Lời này nói ra đều làm cho người ta cảm thấy khó bề tưởng tượng nổi.
Lần này, Thương Bạch Tử nhìn về phía Phong Quang, muốn xem ý cô thế nào.
Phong Quang không thay đổi vẻ mặt lạnh nhạt, cô nhìn về phía Huyền Thanh Tử:
"Sư phụ, con muốn nghe ý kiến của người."
"Hả? Các con nói cái gì?"
Huyền Thanh Tử hơi hé mắt, bộ dạng kia là vừa mới ngủ tỉnh.
Thương Bạch Tử cảm giác mất mặt sâu sắc quay đầu đi.
"Phái Côn Luân muốn cầu thân đồ nhi, sư phụ thấy thế nào?"
"Cầu thân... không ổn không ổn. ."
Tấn Diệp hỏi:
"Môn chủ có gì không ổn?"
"Nhân duyên chưa đến, thời điểm chưa đến..."
Huyền Thanh Tử mơ mơ màng màng nói, giống như là qua loa lấy lệ, lại cảm thấy thần bí khó lường.
Phong Quang thấy bất ngờ trong lòng. Cô vốn tưởng rằng sư phụ của cô sẽ đồng ý mối hôn sự này như trong kịch bản gốc, bây giờ xem ra, tình hình hiện tại đã trái ngược với thủ cô nghĩ rồi.
Tấn Diệp không cam lòng nói:
"Môn chủ cho rằng đệ tử không phải là lương duyên của Phong Quang sư muội Sao?" được..."
Giọng Huyền Thanh Tử chán nản, hình như ông ấy nhớ đến cái gì rất lâu trước đây, trong ánh mắt nhìn Phong Quang mang theo sự phiền muộn và than thở không muốn ai biết.
Dường như rất lâu trước kia, sư phụ đã dùng loại ánh mắt hoặc là hoài niệm hoặc là thương tiếc này nhìn mình rồi, Phong Quang nghĩ không ra, cũng không tra ra được kết quả, giống như cô cũng không hiểu, vì sao sư phụ lại truyền vị trí môn chủ kế nhiệm cho cô.
Cô là người có thực lực mạnh nhất trong đám đệ tử đồng lửa nhưng không phải là người thích hợp nhất.
Trong cái thế giới này, có rất nhiều điều khác với trước khi kịch bản chính thức bắt đầu, dường như khắp nơi đều lộ ra sự kỳ quái, tuy cô có cảm giác nhưng càng nghĩ càng thêm mơ hồ.