"Chi kiếp này thôi, chuyện tương lai không nói trước được, có lẽ kiếp sau chàng sẽ gặp được nữ nhân khác, thích nữ nhân khác thì sao?"
"Sẽ không đâu."
Hắn nắm chặt tay cô đặt lên ngang hông mình:
"Đời đời kiếp kiếp, ta sẽ chỉ yêu Phong Quang thôi."
Cô cảm động:
"Biết đâu ta chỉ sẽ xuất hiện ở bên cạnh chàng kiếp này thôi thì sao?"
"Nếu quả thật là như vậy, ta sẽ tìm cách để đi đến thế giới mà nàng tồn tại."
Hắn cầm lấy tay cô, đặt lên miệng hôn một cái:
"Phong Quang, ta nhất định sẽ quấy rầy nàng đời đời kiếp kiếp. Nàng sống, ta sống, nàng chết, vậy ta cũng sẽ chết."
Hắn sẽ không để cho cô rời đi, đây là một kỳ hạn còn dài hơn vĩnh viễn.
Sự cố chấp trong đôi mắt đen của hắn làm cho cô ngẩn ra. Từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ sẽ nghe được lời cố chấp như vậy từ trong miệng một người chí công vô tư như hắn. Điều đó khiến trái tim cô lại đập loạn lên.
Trước kia, cô cũng không nhớ nữa, hình như cũng có một người đàn ông nói muốn quấy rầy cô đời đời kiếp kiếp, người đó là ai, cô không nhớ ra, đó là thế giới nào, cô cũng không nhớ rõ.
Đột nhiên, cô có một sự sợ hãi trước giờ chưa từng có.
Phương Việt nhìn thấy sự sợ hãi từ từ dâng lên trong đáy mắt cô, trái tim hắn giống như bị bóp chặt lấy, không thở nổi.
Hắn ôm chặt cô vào trong lòng, nhỏ nhẹ nói:
"Phong Quang, nàng yên tâm, ta sẽ không làm nàng tổn thương đâu. Ta chỉ là... chỉ là vì quá yêu nàng, nên ta không cách nào tưởng tượng nổi một ngày không có nàng, ta sẽ phải chịu đựng thế nào thôi."
Trước khi chưa gặp cô thì thôi đi, trong cuộc sống của hắn vĩnh viễn đều có quy luật, lúc nào thức dậy, lúc nào luyện kiếm, lúc nào đi ngủ. Nhưng bởi vì gặp Phong Quang, tất cả mọi chuyện đều lộn xộn hết lên. Hắn muộn hơn, đơn giản chỉ là vì không muốn để lỡ giọng nói của cô.
Phong Quang đột nhiên cảm thấy mình quá có tố chất thần kinh rồi, cô buồn bực nói:
"Ta không sợ, chỉ là đang suy nghĩ, chàng muốn rửa sạch tội danh, phải rửa sạch thế nào đây?"
Người hãm hại sau lưng hắn là trưởng lão Nhất Mộc đạo nhân người người tôn kính, mà tội danh của Phương Việt đã truyền bá đến tất cả mọi người rồi, những quần chúng kia sẽ tin ai, không khó đoán.
Phương Việt im lặng một lúc:
"Ta muốn về Huyền Môn, tìm... Nhất Mộc."
"Chàng điên rồi!"
Phong Quang ngẩng đầu lên khỏi lòng hắn:
"Huyền Môn là địa bàn của lão ta, nếu như chàng trở về, há chẳng phải là tự chui đầu vào lưới à?"
"Ta sẽ không để cho những người khác biết ta trở về Huyền Môn."
Hắn xoa đỉnh đầu cô, giống như đang xoa dịu cô:
"Ta biết... Nhất Mộc ông ta hai mươi bảy hàng tháng đều sẽ bế quan ngộ đạo trong chùa Minh Âm, có lẽ ông ta không biết ta bị thương nặng như vậy mà có thể hồi phục nhanh đến thế. Hôm nay đã là hai mươi tám rồi, đợi đến hai mươi bảy tháng sau, cho dù không thể rửa sạch tội danh của ta, ta cũng phải báo thù cho Cán Kiếm trưởng lão."
Hôm đó hắn tin lời của Nhất Mộc đạo nhân, lẻn vào thư phòng của Cán Kiếm trưởng lão, không ngờ lại nhìn thấy thi thể của Cán Kiếm. Sau đó chính là các sư đệ sư muội xông vào, rồi tin tức truyền tới, phát hiện ra Thiên Viên Địa Phương mất trộm đã lâu ở trong phòng hắn.
Không phải Phương Việt chưa từng nghỉ ngờ nhưng từ đầu đến cuối hắn đều không thể nào tin vào cái nghỉ ngờ này. Đến tận ngày hôm đó, một kiếm kia đâm xuyên qua cơ thể hắn, cũng hoàn toàn cắt đứt tình cảm sư đồ của bọn họ rồi.
Mà Cán Kiếm trưởng lão... đến nay Phương Việt vẫn còn nhớ dáng vẻ ông ấy lúc dạy hắn kiếm thuật, hắn không thể nhìn ông ấy chết oan được.
"Chàng đi tìm lão ta cũng được, nhưng nhất định phải dẫn ta theo."
"Phong Quang..." phải đi. Ta không có ở bên cạnh chàng ngộ nhỡ chàng lại bị cái lão thất phu đó lừa thì làm thế nào? Chàng nhìn đi bây giờ chàng và ta đã như vậy rồi, vậy tương lai ta cũng khó mà xuất giá nữa, nếu như chàng xảy ra chuyện, vậy không phải là ta phải ở goá à?"
Cô nói rồi cầm lấy tay hắn lắc qua lắc lại, giọng nói ngọt ngào cũng làm cho trái tim hắn run rẩy. Không sai, cô chính là đang làm nũng.
Phương Việt đương nhiên là không chịu nổi cô làm nũng rồi, vẻ mặt hắn ôn hòa, dùng giọng nói để dỗ trẻ con nói:
"Không cần lo lắng, ta sẽ không lơ là nữa."
"Phương Việt, chàng không dẫn ta theo, có tin ta lập tức tìm người xuất giá không hả?"
Mặt Phương Việt lạnh lại, nhưng vẫn cười dịu dàng:
"Trừ ta ra, Phong Quang còn muốn gả cho ai?"
Phong Quang bỗng kinh sợ:
"Chàng đừng mơ doạ ta. Nam nhân trên đời này nhiều vô kể, ta không tin dựa vào nhan sắc của ta mà lại không thể tùy tiện tìm một nam nhân để gả?"
"Nhưng Phong Quang cũng mới nói, nàng và ta đã xảy ra quan hệ như vậy, nàng sẽ rất khó gả cho người khác."
"Vậy..."
Cô bí từ, hồi lâu mới nói tiếp:
"Phẩm chất quyến rũ của ta có thể làm cho bọn họ xem nhẹ những thứ này."
Phẩm chất quyến rũ...
Câu nói này ngược lại khá đáng tin, trước khi chính thức nhìn thấy cô, không phải là hắn bị cái gọi là "phẩm chất quyến rũ" của cô thu hút à?
Ngón tay thon dài của Phương Việt xoa cằm cô:
"Phong Quang nói muốn gả cho người khác là thật sao?"
"Nếu như chàng muốn vứt ta lại để đi đến cái chỗ nguy hiểm đó thì chính là thật."
Ánh mắt Phong Quang nhìn thẳng vào hắn mà không chút né tránh, lộ ra quyết tâm không thể lay chuyển của mình.
Một tiểu nha đầu cố chấp.
Phương Việt thầm nghĩ trong lòng. Hắn im lặng rất lâu, hôn lên môi cô: Hắn sẽ bảo vệ cô thật tốt.
Phong Quang còn chưa vui vẻ được bao lâu đã thấy hắn lại lật người phủ lên người mình, cô cố gắng dùng hai tay đẩy vai hắn:
"Này, ban ngày ban mặt, chàng muốn làm gì hả?"
Hắn nho nhã phun ra hai chữ:
"Làm nàng."
Lúc Phong Quang ngây người, cơ thể không mặc y phục trong chăn bỗng dưng bị hẳn chen vào giữa hai chân. Hắn cũng ngựa quen đường cũ tiến vào nơi khiến cho hắn mất hồn đó, lúc cảm nhận được sự thít chặt quen thuộc kia, hắn vùi đầu vào cổ cô thoải mái thở ra một hơi.
Cơ thể cô dần dần bị hắn gọi lên khoái cảm, Phong Quang vừa xấu hổ vừa giận gọi hai chữ:
"Kêu lớn hơn chút nữa..."
Hắn cắn tai cô nói:
"Ta thích nghe tiếng kêu của Phong Quang."
Phong Quang cắn môi không chịu phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Phương Việt cười, hôn lên môi cô không cho cô cắn môi nữa, như vậy hẳn sẽ đau lòng. Nhân lúc cô mê mẩn trong nụ hôn, hắn lại hung hăng va chạm, Phong Quang khó tránh được không phản ứng kịp, phát ra một tiếng nỉ non.
Cô thấy hắn mỉm cười hài lòng, không nhịn được hung dữ cắn vai hắn một cái, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm cắn mạnh quá, đáng thương như cô vợ nhỏ hỏi:
"Chàng... rõ ràng bình thường là một người đứng đắn như vậy... ưm... sao đến bây giờ... đến bây giờ, lại..."
Lại như sói như hổ thế hả?
Hắn cười khẽ:
"Không phải Phong Quang đã từng nói rồi à? Đối xử với nữ nhân mình yêu, thường ngày nam nhân phải dịu dàng, ở trên giường phải bá đạo, cho dù đối phương không yêu mình, cũng phải yêu cơ thể của mình."
Phong Quang nghẹn họng không nói nổi, vậy mà cô lại đào hố tự chôn mình như thế.