Phương Việt nghĩ đến mình còn có một sư đệ tên là Huyền Thanh, hắn đè đáp án sinh động trong đáy lòng xuống để chắc chắn thêm, hắn lại hỏi cô:
"Vậy sư môn của Phong Quang, chưởng môn các thời kỳ là ai?"
"Để ta nghĩ xem..."
Cô không giỏi lịch sử lắm, mỗi lần vào Tàng Thư Các cũng là nhàm chán muốn tìm ít đã sử thoại bản để đọc thôi, nghĩ một lúc, cô nói:
"Chưởng môn đầu tiên là Thu Bạch Tử, chưởng môn thứ hai là... là đạo nhân Trọng Chân, chưởng môn thứ ba là... ta không nhớ nữa, chỉ nhớ sư phụ ta là chưởng môn thứ bảy, mà chưởng môn thứ sáu không có tên trong sử sách của Huyền Môn."
"Vì sao... không có tên?"
"Không biết, đại sư huynh đã từng hỏi sư phụ, sư phụ chỉ nói đó là sư tôn của ông ấy, những thứ khác đều không chịu nói nhiều."
Phương Việt biết tại sao, bởi vì tên của chưởng môn thứ sáu, không xứng lưu lại trên sử sách.
Mấy cái tên mà Phong Quang nói, cũng tồn tại ở Huyền Môn của hắn, hắn bỗng nhiên ý thức được, không phải Hàn Uyên Kiếm kết nối hai thế giới với nhau, mà là đưa kiếm chủ hiện tại của nó đến trước mặt kiếm chủ trước đây của nó. Phong
Quang... là người đến từ mấy trăm năm sau.
"Phương Việt, chàng sao thế?"
Phương Việt dùng thêm sức ôm cô, vùi đầu vào cổ cô, hít một hơi thật sâu, lúc biết cô là người đến từ mấy trăm năm sau, hắn đột nhiên cảm thấy vui mừng.
Dù cho cô rời xa mình, chỉ cần qua mấy trăm năm, hắn vẫn có thể tìm được cô, đây giống như một sự bảo đảm, bảo đảm cô sẽ không rời khỏi hắn.
"Phương Việt... Ưm!"
Hẳn chợt giơ tay lên nắm lấy cằm cô, hôn mãnh liệt lên môi cô, lại không hề cho cô cơ hội thở lấy một hơi. nhưng sau khi bị hắn đè lên giường, cô cũng không có thời gian để suy nghĩ chỗ khó hiểu này nữa.
Một buổi chiều, một buổi tối lại trôi qua vô ích trên giường rồi. Nửa đêm nữ tử nằm sấp trên người nam nhân bất đắc dĩ than thở, bàn về một lão xử nam hơn hai mươi tuổi sau khi khai trai, người yêu của hắn đã chịu tội lớn thế nào...
Phong Quang và Phương Việt sống ở trong ngôi nhà gỗ này hơn hai mươi ngày. Đêm ngày hai mươi bảy, cuối cùng Phương Việt cũng lên đường đến Huyền Môn, tại sao chỉ có một mình hắn? Là bởi vì Phong Quang ngủ rồi, đương nhiên không phải là ngủ đơn giản.
Thủ đoạn hạ lưu dùng thuốc mê này, trước nay hắn luôn coi là vô liêm sỉ, nhưng vì không muốn để cho Phong Quang gặp nguy hiểm, hắn không có sự lựa chọn nào khác.
Chùa Minh Âm là nơi thanh tịnh nằm trong địa giới Huyền Môn dùng để minh tâm ngộ đạo, lúc tu luyện có gì bối rối, đều có thể tới chùa Minh Âm thanh tâm tịnh khí. Nhưng Nhất Mộc đạo nhân tháng nào cũng đến chùa Minh Âm, xem ra trong lòng ông ta, sớm đã u mê quá sâu, đến nỗi có tâm ma rồi.
Ánh trăng đêm nay lạnh lẽo.
Dựa vào tu vi của Phương Việt, hắn có thể tránh được tai mắt của tất cả đệ tử tuần tra. Bên ngoài chùa Minh Âm có hai đệ tử đang canh giữ, có điều trong chớp mắt, hắn đã làm cho hai đệ tử đó bất tỉnh rồi, tất nhiên không khiến bọn họ nguy hiểm đến tính mạng, hắn vẫn chiếu cổ đến tình đồng môn.
Nhất Mộc tĩnh toạ trên đệm hương bồ mở mắt ra:
"Cuối cùng ngươi đã đến rồi."
Nữ tử yêu kiều xinh đẹp cầm chặt kiếm trong tay, nàng ta nhẹ giọng gọi, vẻ mặt rất xoắn xuýt.
Phương Việt chỉ liếc nhìn nàng ta, rồi nói với Nhất Mộc:
"Hôm nay ta đến, là muốn hỏi... ông có từng ân hận hay chưa?"
Ân hận..."
Nhất Mộc cười, đứng lên khỏi đệm hương bồ, nhìn thẳng vào Phương Việt:
"Người nên ân hận là người mới đúng. Phá hỏng phong ấn của tháp chịu tội sét đánh rồi. Sớm biết ngươi lòng lang dạ sói như vậy, ta đã không nên đưa kẻ nửa ma nửa người như ngươi về đây."
"Cái gì? Đại sư huynh là..."
"A Ninh vẫn không biết sao." Nhất Mộc yêu thương nhìn tiểu đệ tử sau lưng:
"Mẫu thân của Sở Du là người của Ma đạo, phụ thân của hắn chỉ là nhân tộc bình thường. Lúc mẫu thân hắn cảm thấy nhàm chán đối với loài người, bà ta đã vứt bỏ hai cha con hắn mà đi. Không lâu sau phụ thân của Sở Du bị bệnh qua đời, ta thấy hắn bơ vơ không nơi nương tựa nên đã đưa hắn về làm đại đệ tử của ta dốc lòng bồi dưỡng. Nhưng ma chung quy vẫn là ma, hắn cũng mang dòng máu của Ma đạo, chính là kẻ vô ơn không không thể giáo dưỡng được."
"Đại sư huynh... lời sư phụ nói là thật sao?"
Phương Việt không trả lời nàng ta. Hắn siết chặt cái tay bên người thành quyền. hắn đúng là nửa người nửa ma nhưng hắn thanh tu nhiều năm, đã che giấu rất tốt một nửa ma khí của mình.
Mẫu thân của hắn là ma, lúc đi tới nhân gian du ngoạn gặp phụ thân hắn. Nhưng ma chung quy vẫn bạc tình, sau khi cảm thấy mất hứng, nữ nhân đó đã rời khỏi nhân gian, mà phụ thân hắn thì cả ngày uống rượu giải sầu, mỗi lần say đều thích đánh đập đứa con trai duy nhất. Cứ như vậy, năm Phương Việt bảy tuổi, cuối cùng, phụ thân hắn qua đời, hắn được Nhất Mộc nhìn trúng thiên phú mà đưa về Huyền Môn.
Hắn cũng đúng là có hai cái tên, trước khi vào Huyền Môn, hẳn tên là Phương Việt, sau khi vào Huyền Môn, Nhất Mộc nói muốn giúp hắn quên đi quá khứ, nên đã đổi tên hắn thành Sở Du.
Đây cũng là lý do vì sao lần đầu nghe Phong Quang nói nhân duyên trời định của cô tên là Sở Du, hắn lại kinh ngạc như vậy. Chỉ có điều lúc đó hắn vẫn chưa yêu Phong Quang, luôn nghĩ có thể khuyên cô huỷ bỏ cái suy nghĩ này đi.
Phương Việt lạnh lùng nói:
"Ta là nửa người nửa ma thì sao? So với người mang huyết thống Ma đạo là ta, nhân tộc thuần tuý là ông càng nham hiểm ác độc hơn."
Nhất Mộc nói:
"Ta hết lòng hết sức nuôi dưỡng ngươi khôn lớn thành người, bây giờ, ngươi lại đến chỉ trích ta như vậy à?"
"Một kiếm ông đâm ta kia, ta đã dùng một mạng trả hết ân tình nhiều năm như vậy cho ông rồi, nhưng cái chết của Cán Kiếm trưởng lão thì cần "Công đạo... ở trong lòng người."
Vẻ mặt Nhất Mộc thương xót mà hiền từ, ở trong mắt người khác, ông ta luôn tỏ vẻ đức cao vọng trọng như vậy.
Phương Việt hóa Hàn Uyên Kiếm ra:
"Cán Kiếm trưởng lão không nên chết vô ích, hôm nay, ta sẽ báo thù cho ông ấy."
"Đại sư huynh, huynh đừng sai càng thêm sai nữa!"
Một đạo chưởng khí trực tiếp quét A Ninh ra khỏi vòng chiến đấu, Hàn Uyên Kiếm của Phương Việt và Hàn Uyên Kiếm trong tay Nhất Mộc đụng nhau, kiếm khí va chạm, không khí chấn động.
Sau hai ba chục chiêu, Nhất Mộc đã nhận ra sự khác thường. Hàn Uyên Kiếm trong tay ông ta hình như căn bản không nghe lời ông ta, tuy có thể dựa theo động tác của ông ta mà sử dụng kiếm chiêu, nhưng uy lực của thanh kiếm này không hề phát ra được. Thần khí nhận chủ, đối với Hàn Uyên Kiếm mà nói, Phương Việt mới là chủ nhân của nó.
Những năm gần đây, bởi vì có tâm ma, tu vi của ông ta đã biến chất đi một chút. Không có thần kiếm chống đỡ, Nhất Mộc chỉ có thể tháo chạy dưới kiếm của Phương Việt, ông ta không thể chết như vậy được.
Nhất Mộc nhìn thấy A Ninh ở bên cạnh bởi vì không chen vào chiến đấu được mà vô cùng lo lắng. Con người ông ta đổi sắc, thành màu xanh lá cây quỷ dị. A Ninh nhìn thấy mắt sư phụ thì ngẩn người, lúc hoàn hồn lại nàng ta đã bị sư phụ tóm lấy chắn trước Hàn Uyên Kiếm của Phương Việt rồi.
"Đại sư huynh. ."
Mũi kiếm của Phương Việt dừng lại cách nàng ta chỉ có mấy centimet.
Nhất Mộc trực tiếp đẩy A Ninh về chỗ Phương Việt, Phương Việt chỉ có thể thu kiếm lại, nếu không cơ thể A Ninh sẽ bị Hàn Uyên Kiếm xuyên qua. Cũng chính vào lúc này, Nhất Mộc đẩy A Ninh ra, đánh mạnh một chưởng tam vị chân hỏa vào người Phương Việt.
Phương Việt nhấc kiếm lên, Nhất Mộc không ngờ hắn vẫn có năng lực phản kháng, không kịp tránh, cái tay kia bị chém xuống, ông ta phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Phương Việt lui về phía sau một bước, giơ tay đặt lên lồng ngực vừa bị trúng một chưởng mạnh, phun ra một ngụm máu.
Lúc này, nóc chùa Minh Âm đột nhiên bị đánh thủng, một thiếu nữ hồng y bay xuống từ bầu trời đêm. Nhìn thấy nam nhân bị thương đó, trên gương mặt của cô lại hiện lên sự giận dữ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cho dù ai cũng có thể nhìn ra tâm tình lúc này của cô vô cùng kém.
Nhưng Phương Việt nhìn cái bụng nhô lên kia của cô, vẻ mặt ngưng trệ.