Gió thổi, sương đêm tan, một ngôi nhà cổ rách nát nổi bật giữa cánh đồng hoang vu. Trong đêm tối vắng lặng, tĩnh mịch, tiếng tiêu huyền diệu vang lên văng vẳng, hòa cùng tiếng gió lắng đọng trong không gian khiến âm thanh càng trở nên thê lương.
Một bóng dáng yểu điệu chậm rãi bước trên lá rụng đi tới, đôi mắt nàng tịch mịch không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào. Nam tử buông tiêu xuống, không quay người lại nhưng vẫn biết người đến là ai.
"Nàng đến rồi à."
Nữ tử nói:
"Đêm khuya sương lạnh, sao huynh còn chưa nghỉ ngơi?"
"Ta đang đợi nàng."
Hắn xoay người lại, dung mạo hoàn mỹ nổi bật dưới ánh trăng, khiến nhân gian ai cũng phải ganh ty:
"Đây là nơi ta và nàng quen nhau, nàng còn nhớ chứ?"
Ánh mắt nữ tử vẫn lạnh lùng như trước:
"Công tử, ta không phải là nàng ấy. Người mà huynh yêu đã chết từ lâu rồi, giờ người đứng ở đây chỉ là hồ yêu đội lốt người mà thôi."
"Ta biết nàng không phải nàng ấy, nhưng..."
Hắn khép hờ đôi mắt:
"Người ta yêu cũng không phải nàng ấy."
Tròng mắt nữ tử khẽ lay động, cuối cùng lại khôi phục trạng thái lạnh nhạt:
"Ta giúp Tề Mộ đoạt lấy ngôi Thế tử, cũng chiếm luôn cả thân thể vị hôn thê của huynh. Bởi vì ta rất hiếu kỳ cái gọi là huyết thống và tình yêu của con người, liệu khi nếm trải cảm giác bị phản bội thì sẽ có thể chịu được bao lâu?"
"Những chuyện đó ta đều biết."
Nữ tử hơi bất ngờ:
"Tề Đoan, huynh không hận ta sao? Vì ta mà huynh mới bị nhốt suốt đời ở đây."
Tề Đoan nở nụ cười thản nhiên: "Hai"
Nữ tử quay lưng đi, cảm thấy lời nói của hắn thật buồn cười. Nàng là yêu, chưa từng có tình cảm của con người, nên càng có thể nhìn thấu bộ mặt giả nhân giả nghĩa của con người. Nhưng người này... Tề Đoan đứng dưới ánh trăng, dáng người mảnh khảnh, dịu dàng như sương. Hắn ngây người nhìn bóng lưng của nữ tử trước mặt.
"Trước khi đi, nàng có thể nói cho ta biết tên của nàng được không?"
Nữ tử khẽ nói:
"An Lộc."
"An Lộc... An Lộc..."
Tề Đoan nhẩm đi nhẩm lại hai chữ này. Chỉ là cái tên thôi cũng đã khiến hắn vô cùng thỏa mãn.
Đúng là một tên ngốc. An Lộc rất muốn cười nhạo hắn nhưng lại phát hiện mình không cười nổi. Cuối cùng, nàng quay lại nhìn nam tử phía sau, rồi không chút nuối tiếc rời đi.
Một mình An Lộc đi trên con đường mòn trong cánh đồng hoang vu, chỉ nghe thấy tiếng gió.
Lúc đến, tâm trạng của nàng không vui vẻ gì, lúc đi lại càng phiền muộn. Nàng không thể không thừa nhận cái người tên Tế Đoan kia đã ảnh hưởng khá lớn đến nàng.
Một tiếng quạ kêu vang lên trong không gian yên tĩnh, An Lộc dừng lại ở đầu đường, im lặng nhìn nam tử phía trước.
Nam tử quý tộc cầm quạt, một thân cẩm bào tím ưu nhã cao quý, dung mạo anh tuấn, đặc biệt là khóe môi lúc nào cũng giương lên khiến lòng người say đắm, từng cử chỉ hành động đều phong độ, tao nhã như lan.
An Lộc nói:
"Tầ Mộ."
"Hạ tiểu thư! Sợ Hạ tiểu thư lạc đường nên tại hạ cố tình đến đón tiểu thư."
"Tiêu Vương phủ không phải là nhà ta."
Tề Mộ nở nụ cười điên đảo chúng sinh:
"Sau này sẽ là nhà của tiểu thư."
An Lộc không cảm xúc nói:
"Ta sẽ không gả cho ngài."
Mắt Tầ Mô sâu thăm thẳm cười nói: "Chuyện tương lai, không ai nói trước được."
"Ngài..."
Tiếng gió thổi mạnh lay động rừng trúc xào xạc, tiếng quạ kêu phá vỡ màn đêm yên tĩnh, cũng cắt ngang lời của An Lộc.
Tiếng gió thổi ù ù, bên tai An Lộc vang lên giọng nói hư vô:
"Ngươi chiếm cơ thể ta đã lâu, nên trả lại thôi."
Cơn gió này thật kỳ lạ. Lúc Tề Mộ mở mắt ra, hắn nhìn thấy thân thể nữ tử trước mặt đang từ từ ngã xuống. Hắn đưa tay ra ôm lấy nữ tử đang mất đi tri giác vào lòng. Dường như, hắn nghe thấy tiếng hồ ly ở sâu trong rừng trúc.
Nghe kỹ lại, Tế Mộ lại chẳng nghe thấy gì, lẽ nào hắn bị ảo giác. Sau một trận mưa tháng ba, tất cả hoa trong Lạc Thành đều nở rộ chỉ trong một đêm. Hoa nở khắp mọi nẻo đường, trong mắt người đi đường tràn ngập hương sắc.
Đây chính là thái ấp của Tiêu Vương. Vì đời trước của nhà họ Tiêu lập được chiến công hiển hách nên đã được đặc ấn phong làm Vương gia dù khác họ với hoàng tộc. Tiêu Vương cho người trồng hoa cỏ khắp nơi. Lạc Thành đẹp nhất là khi hoa nở, khi hoa tàn lại tạo nên cảm giác cực kỳ thê lương.
Phong cảnh bên bờ sông Lạc Thủy rất đẹp. Nhiều đôi trai tài gái sắc hẹn nhau đến đây để chơi tiết thanh minh.
Cảnh đẹp lúc này khiến người ta không thể nào tưởng tượng được chỉ sau nữa tháng hoặc một tháng nữa, cảnh tượng nơi đây sẽ đượm màu buồn thương vì hoa đã tàn.
Nam tử cầm quạt cười nói:
"Hạ tiểu thư thấy sao? Cảnh xuân này có đáng để tiểu thư ra khỏi phủ một chuyến không?"
"Ừ, Đa tạ Thế tử đã mời."
Gió vi vu thổi bay một góc mạng che mặt của nữ tử. Dáng người thướt tha, yêu kiểu vốn đã khiến người ta chú ý. Giờ mọi người xung quanh thấy mạng che mặt của nàng bị bay, đều hận không thể tiến sát tới nhìn dung nhan nghiêng nước nghiêng thành ấy.
Nhưng rất đáng tiếc, mạng che mặt đã bị nữ tử giữ chặt lại, mọi người vẫn chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt dịu dàng, đáng yêu của nàng. Nhưng dù chỉ là đôi mắt thôi cũng khiến người ta không thể dời đi.
Ở Lạc Thành này, cô gái có vóc dáng thướt tha như thế chỉ có một nàng đã gầy gò ốm yếu, ít khi bước ra bên ngoài. Tuy nhiên có một khoảng thời gian, nàng thường xuyên dạo phố, mọi người chưa kịp hết bất ngờ thì một tháng trước, nàng lại bỗng đóng cửa không ra ngoài, người của Hạ phủ nói nàng bị bệnh.
"Khụ khu..."
Hạ Phong Quang che mặt lại ho. Đúng là bị bệnh rồi, hôm qua cô sơ ý bị nhiễm phong hàn.
Khóe mắt Tề Mộ hiện lên sự mệt mỏi, nhưng nụ cười trên môi vẫn nho nhã, lễ độ:
"Hạ tiểu thư không khỏe. Hôm nay ngắm cảnh đến đây thôi. Tại hạ tiễn tiểu thư lên xe."
"Nếu vậy, tiểu nữ xin đa tạ Thế tử."
Phong Quang không thích miễn cưỡng bản thân vì thế cô gật đầu đồng ý. Nha hoàn phía sau liền đi lên trước dìu tay Phong Quang, đi về phía xe ngựa của Hạ phủ đỗ bên bờ sông.
Tề Mộ thong thả đi bên cạnh Hạ Phong Quang, hắn luôn giữ khoảng cách đúng mực với cô, nụ cười trên mặt càng thêm mê hoặc. Không ai hiểu hắn, nên cũng không biết đây chính là biểu hiện hắn đang mất kiên nhẫn.
Nhàm chán! Quá nhàm chán! Vì sao một nữ tử không dễ gì làm hắn hứng thú lại trở nên nhàm chán như vậy?
Trước đây, Hạ Phong Quang là một tiểu thư khuê các không ra khỏi cửa, không có gì đặc biệt so với các tiểu thư nhà khác. Sau đó, nàng gần như trở thành con người mới, lạnh lùng vô cảm, thờ ơ trước tấm chân tình của Tề Đoan. Nhưng bây giờ... nàng lại cũng chỉ là một tiểu thư khuê các mà thôi.
Tề Mộ thấy thương tiếc, không phải vì Hạ Phong Quang đã mất đi sự lạnh lùng bạc tình, mà là tiếc cho chính bản thân hắn. Hắn phát hiện, từ sau khi giành được ngôi Thế tử, cuộc sống của hắn cực kỳ nhàm chán. Nói cách khác là hắn không có gì làm để giết thời gian.
"Vân Nhi."
Nữ tử che mạng trên mặt gọi nha hoàn thiện thân của mình nói:
"Phía trước có vũng nước, em đừng giẫm vào nhé. Hôm nay, em mang hài trắng, làm bẩn rất khó giặt."
"Vâng thưa tiểu thư."
Vân Nhi nhìn vũng nước không to lắm phía trước, nhấc chân bước qua. Nếu tiểu thư không lên tiếng nhắc nhở thì có thể nàng đã không chú ý giẫãm Tề Mộ tay trái cầm quạt, khẽ đập vào lòng bàn tay phải.
Hắn tươi cười nói:
"Hạ tiểu thư, không biết lần sau, tại hạ còn có cơ hội mời tiểu thư không?"
Phong Quang đứng bên xe ngựa, dáng người mỏng manh, khẽ gật đầu, nói:
"Nếu như Thế tử cho mời, đó đương nhiên là vinh hạnh của tiểu nữ."
Nhưng, ai cũng biết sức khỏe cô không tốt, có thể ra hay không không phải là do cô quyết định.
"Vậy thì tốt."
Tề Mộ mỉm cười khiến các nữ tử đỏ mặt.
Phong Quang cúi đầu, nhún người hành lễ:
"Mong Thế tử thứ lỗi, tiểu nữ xin cáo từ."
Tề Mộ cười gật đầu, lui sang bên cạnh một bước.
Phong Quang được nha hoàn dìu lên xe. Chẳng mấy chốc, xe ngựa đã đi khuất tầm mắt, Hạ Phủ là gia đình giàu có nhất Lạc Thành.
Thời trẻ, Hạ lão gia tòng quân được làm một chức quan cũng khá. Năm đó, đang lúc được hoàng thượng tin tưởng, ông lại dứt khoát từ quan về quê, cùng thể tử chia nhau làm ăn ở hai nơi. Nhờ làm ăn phát đạt, Hạ gia phát triển nhanh chóng.
Có thể nói, cho dù là trong triểu hay là bên ngoài, Hạ gia đều có những mối quan hệ không thể xem thường. Đương nhiên, Hạ lão gia cũng là một người có đủ sự quyết đoán.
Phong Quang vừa về đến phủ đã bị phụ thân nàng gọi đến thư phòng. Nàng vừa vào trong, Hạ lão gia đã lên tiếng:
"Hôm nay ta đã đi gặp Tề Đoan."
Hạ Phong Quang hơi ngây người, sau đó thản nhiên nói:
"E là bây giờ công tử đã sống khổ sở hơn xưa, sao phụ thân lại đi gặp huynh ấy?"
"Phụ thân đi gặp Công tử bàn chuyện ngày cưới sao?"
Hạ Triều tỏ vẻ tức giận:
"Bây giờ, Tề Đoan chỉ là một kẻ bị giam cầm, gả con cho hắn để con chịu khổ cùng với hắn à."
"Vậy phụ thân... ?" Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Hạ Triều xám xịt:
"Ta không giúp Tề Mộ đối phó với hắn, hắn nên đội ơn ta mới phải, vậy mà nói còn dám nói điều kiện với ta."
Nếu là Hạ gia chủ động hủy hôn ước, vậy sẽ bị mọi người nói là giậu đổ bìm leo, trốn tránh để trục lợi. Hạ Triều không mang đến chuyện này, nhưng Phong Quang vẫn còn chưa xuất giá, không thể làm hỏng danh tiếng của nàng được. Vì thế, cách tốt nhất là để Tề Đoan chủ động đứng ra nói mình không muốn liên lụy người khác mà hủy hôn.
Phong Quang nói:
"Công tử có điều kiện gì?"
"Hắn nói muốn nói chuyện riêng với con."
"Không sao. Con đi là được."
Nhưng Hạ Triều không đồng ý:
"Đừng thấy Tề Đoan là người dễ tiếp xúc, bụng dạ hắn nham hiểm hơn Tề Mộ rất nhiều. Nếu như con đi, ta sợ hắn có mục đích gì đó."
"Nếu như phụ thân đã lo lắng, vậy thì mời Thế tử đi cùng con. Mặc dù, công tử nói muốn nói chuyện riêng với con, nhưng một nữ tử không mang theo hộ vệ cũng không ổn. Căn nhà hoang đó vốn là chỗ của Thế tử, nếu Thế tử ở đó, ngài ấy chắc chắn sẽ không để cho Công tử làm gì con đâu."
"Ừ. Cũng đúng."
Tề Mộ khó khăn lắm mới giành được ngôi Thế tử, nhưng chỉ cần Tề Đoan không chết, còn có được sự che chở của Hạ gia, vậy thì cái ngôi vị Thế tử của Tề Mộ cũng khó mà bền được. Nếu như nhân phẩm của Tề Đoan thực sự không tốt, muốn làm gì Phong Quang thì chắc chắn Tề Mộ sẽ là người đầu tiên lao ra giúp nàng.