Đứng ở Quỷ giới tối tăm hoang vu, Phong Quang dắt tay Tiếu Tiếu, vẻ mặt sợ run.
Không phải là phong cảnh tiêu điều nơi này dọa cô, mà bởi vì, nơi này hình thù kỳ quái, các ma quỷ diện mạo kinh khủng đều ngoan ngoãn vâng lời Tiếu Tiếu, thái độ lấy lòng.
Thử hỏi, nếu như mọi người nhìn thấy một con quái vật to lớn thô tục không có nửa thân dưới chỉ có nửa người trên cầm một cái kích ba răng, dùng cái khuôn mặt đã rụng mất nửa da mặt cười vô cùng "hiền lành", mọi người có cảm thấy hắn ta thật sự là một con quỷ... tốt không?
Phong Quang không cảm thấy thế, nhưng Tiếu Tiếu lại cảm thấy thế, nó còn rất hưng phấn giới thiệu với cái kẻ không phải loài người đó:
"Thúc thúc quỷ, đây chính là mẹ cháu, cháu tốn bao nhiêu công mới tìm được mẹ đấy!"
"Chào đại tẩu!"
Quỷ tướng giữ cửa lập tức "đứng" thẳng tắp, rất cung kính nói:
"Đã sớm nghe nói về đại tẩu, quả nhiên là nghe tiếng không bằng gặp mặt, xinh đẹp tuyệt trần!"
Cái kiểu nịnh nọt này, ở Quỷ giới mà nói chắc là rất có trình độ nhỉ...
Phong Quang lễ phép mỉm cười:
"Chào huynh."
"Mẹ, con dẫn mẹ đi gặp cha."
Tiếu Tiếu kéo tay Phong Quang, đối với việc giành công trước mặt phụ thân vì tìm được mẫu thân, nó đã không thể đợi được nữa rồi.
Đợi cách xa quỷ môn rồi, Phong Quang cúi đầu nhìn Tiếu Tiếu:
"Tại sao con lại gọi con quỷ giữ cửa kia... là thúc thúc quỷ thế?"
"Bởi vì thúc ấy rất đẹp trai."
Tiếu Tiểu ngây thơ trả lời.
"Tiếu Tiếu cảm thấy... hắn rất đẹp trai à?"
"Đúng ạ"
Phong Quang dừng lại một chút:
"Vậy con cảm thấy sư phụ của con thế nào?" "Không đẹp."
Tiếu Tiếu lắc đầu:
"Sư phụ quá không giống nam nhân rồi, con cảm thấy các thúc thúc ở đây đều có thể vượt qua sư phụ."
"Vậy Tiếu Tiếu cảm thấy mẹ và cha con thế nào?"
"Đẹp ạ!"
Lần này nó gật đầu rất nhanh:
"Mặc dù cha và mẹ, còn có con, đối với các thúc thúc quỷ và các dì quỷ mà nói đều rất kỳ quái, nhưng con vẫn cảm thấy cha và mẹ là người đẹp nhất trên thế giới."
Đứa bé này... có lẽ là ở Quỷ giới quá lâu, ngay cả khiếu thẩm mỹ cũng xảy ra vấn đề rồi, nhưng lý luận cha mẹ mình là đẹp nhất kia, vẫn khiến cho lòng Phong Quang thoải mái hơn một chút.
Đi ở trên đường hoang vu mà u ám, hai bên đường đều có tửu lầu, nhà cửa đổ nát, Phong Quang vốn còn lo lắng mình mất đi tu vi sẽ bị ma quỷ tấn công. Nhưng ngoài dự đoán là, cho dù là ai thấy Tiếu Tiếu, cho dù có thèm nhỏ dãi với linh hồn tốt đẹp của nó, đều sẽ đè nén dục vọng muốn chiếm đoạt của mình xuống, con nào cũng quy củ đứng ngay ngắn, còn cố gắng hết mức cười dễ coi gọi một tiếng chào đại tẩu.
"Những người này đều rất sợ Tiếu Tiếu à?"
"Họ không phải sợ đâu, bọn họ là vì tôn kính cha, cho nên mới thích Tiếu Tiếu."
Tiếu Tiếu ngẩng đầu cười ngọt ngào:
"Tiếu Tiếu là con gái của mẹ, các thúc thúc quỷ và các dì quỷ nhất định cũng rất tôn kính mẹ."
Tiếu Tiếu... con chắc chắn đó là tôn kính mà không phải là sợ hả?
Phong Quang cố nhịn không oán trách. Cô tốt xấu gì cũng là đại sư tỷ của Huyền Môn, vẫn có hiểu biết đối với thứ không phải loài người như quỷ quái. Thứ giống như quỷ, nhất là cấp bậc thấp kém, bình thường bọn chúng không có lý trí, chỉ biết làm việc theo bản năng, gặp phải linh hồn vui tươi sẽ sinh ra dục vọng muốn chiếm đoạt.
Đoạn đường này, mặc dù tất cả các quỷ hồn đều rất hoà nhã chào hỏi Tiếu Tiếu, nhưng Phong Quang cũng nhìn thấy bọn chúng giấu đi cái tay đang siết chặt thành quyền, dường như đang kiềm chế cái gì đó. Cô đoán là bọn chúng đang kiềm chế suy nghĩ muốn nuốt cô và Tiếu Tiếu vào bụng. Là cái gì có thể đè nén bản năng của một con quỷ, là tình yêu sao?
Phong Quang không tin, trừ tình yêu, còn có... sự sợ hãi chôn giấu trong lòng.
Mới chỉ đi một lát, hai người đã đến trước một gian nhà, trước cửa gian nhà có một cây phong khô héo, trên thân cây treo một cái xích đu. Căn nhà này hoàn toàn khác với những ngôi nhà nhìn thấy trên đường, nó nằm đơn độc, trong vòng mười dặm cũng không thấy căn nhà nào khác, cũng không có những quỷ hồn khác.
"Mẹ...
Tiếu Tiếu kéo tay Phong Quang, thành công làm cho cô hoàn hồn lại.
Phong Quang cười không tự chủ được:
"Mẹ chỉ là... hơi thấp thỏm."
Bọn họ xa nhau, với cô mà nói mới chỉ là mấy ngày ngắn ngủi, nhưng đối với hẳn là đã qua hơn bảy trăm năm rồi.
Không thể phủ nhận, cô có áy náy, cũng có chột dạ.
"Mẹ không cần sợ, cha sẽ không quên mẹ đâu."
Tiếu Tiếu đơn thuần chỉ cho là mẹ sợ cha quên mình.
Phong Quang bị Tiếu Tiếu kéo vào trong nhà, xuyên qua sân vắng tịch mịch, bọn họ đến trước một căn phòng.
"Mẹ, cha đang ở bên trong... đã rất lâu cha không ra ngoài rồi..."
Tiếu Tiếu luôn không nhớ được thời gian trôi qua, cho nên nó cũng không nhớ bao nhiêu ngày cha chưa ra ngoài, nó đáng thương nói:
"Mẹ đi vào gặp được cha rồi, có thể nói tốt cho con chút không, bảo cha đừng tức giận với Tiếu Tiếu nữa, Tiếu Tiếu bảo đảm sau này sẽ không mặc y phục màu đỏ đâu."
"Tiếu Tiếu ngoan, mẹ đi vào nói chuyện với cha trước, được không?"
"Được! Con chơi ở trên xích đu ngoài cửa, mẹ và cha nói chuyện xong thì dẫn con ra ngoài chơi nhé!"
Tiếu Tiếu vui sướng buông tay Phong Quang ra, vui mừng phấn khởi lại chạy ra ngoài. nữa, cô nhìn cửa phòng đóng chặt hít sâu một hơi, lúc này mới đặt tay lên cửa. Kết giới bày ra trên cửa vô dụng đối với cô, chỉ khẽ đụng một cái là cửa phòng đã tự mở ra.
Quỷ giới không có ánh mặt trời đã tối tăm rồi, trong phòng còn mờ mịt hơn, chỉ có một hai ngọn nến đang phát ra ánh sáng yếu ớt.
Phong Quang không chút do dự đi vào, cửa cũng tự động đóng lại.
Ở trong phòng, không gian không nhỏ như nhìn từ phía ngoài, người đi vào mới biết, trong này là một không gian rộng lớn, loại thuật pháp mở rộng không gian này đối với người có tu vi không khó, ngay cả phòng trúc nhỏ của cô cũng được mở rộng không gian.
Sắp gặp được hắn rồi...
Phong Quang đè nén tâm tình kích động xuống, từng bước từng bước đi vào.
"Ngươi là ai?"
Một giọng nữ bất ngờ vang lên, cô cũng dừng chân lại.
Phương Việt... hắn lại giấu cô nuôi nữ nhân!?
Lại có một giọng nữ hỏi:
"Ngươi là kẻ nào?"
Mẹ kiếp, còn không chỉ nuôi một nữ nhân!
Âm thanh thứ ba xuất hiện rồi:
"Đây không phải là nơi có thể tùy tiện đi vào đâu."
"Nếu còn không đi ra, sẽ rất nguy hiểm."
"Đúng thế, ngươi mau đi ra đi."
Giọng nữ liên tiếp vang lên từ các hướng khác nhau, Phong Quang sau khi cảm thấy tức giận theo bản năng, chính là cảm thấy quỷ dị... bởi vì những âm thanh này, đều là giọng nữ giống nhau.
Trong căn phòng u ám, cô không nhìn rõ cảnh tượng xung quanh. Cô dứt khoát lấy tịnh đăng của tiên gia trong vòng tay trữ đồ ra, cho dù bây giờ cô không có pháp lực, nhưng vừa lấy tịnh đăng ra, đèn đã tự động đốt lên thoáng chốc, phòng đã sáng rực.
Tịnh đăng trong tay Phong Quang cũng vì kinh ngạc mà rơi xuống đất, lửa không có bấc trong đèn vẫn đang cháy, tiếp tục chiếu sáng căn phòng này.
Ánh la ấm án. chiếu rõ †hnd nữ nhân trona báng tếi bon ho hoăc là cười, hoặc là lạnh mặt, nhưng đều là cùng một gương mặt...
Là mặt cô.
"Là ai. ."
Một giọng nói phiền muộn truyền đến từ trong góc, chỉ chớp mắt, Phong Quang đã cảm thấy cổ mình bị bóp lấy rồi.
Chỉ thấy nam nhân kia sắc mặt tái nhợt, cơ thể hắn gầy yếu, dường như không chịu nổi một đòn, nhưng cái tay siết lấy cổ cô vẫn dùng sức cực lớn, hắn dùng giọng nói yếu ớt nói:
"Là ngươi à? Hình nộm... không tuân thủ quy củ."
Một giọt nước mắt nóng bỏng rơi lên mu bàn tay hắn, cơ thể hắn run lên, sau đó lại truyền tới tiếng nghẹn ngào của cô. Đối diện với ánh mắt mờ nước của cô, vẻ mặt hắn lập tức ngỡ ngàng, nhưng rất nhanh, con ngươi màu đen đã mở to ra, tay hắn run rẩy chạm vào tay cô, mạnh mẽ ôm chặt cô vào lòng.
Những nữ nhân trong phòng cũng trong khoảnh khắc này hóa thành từng ánh hào quang, bay vào cơ thể của hắn, trở lại thành... xương sườn trên cơ thể vốn nên thuộc về hắn.