Chương 228: Công lược anh trai muốn hủy diệt thế giới
Phong Quang rất ngoan ngoãn hạ thấp giọng, lại kiếng chân lên, muốn ghé sát vào tai cậu nói chuyện. Nhưng nó còn nhỏ sức lực cũng nhỏ, không thể kiên trì quá lâu, cho nên chỉ có thể nhìn thấy mũi chân nó nhón lên một chút, bộ dạng rất buồn cười.
Cho dù người đối diện không cúi xuống chút nào, nó vẫn rất vui vẻ nói:
"Anh... ba đã đồng ý đề nghị của em rồi. Đến khi khai giảng, Tiểu Du sẽ học cùng trường với chúng ta."
Quý Miên khẽ nói:
"Chuyện này, Phong Quang làm rất tốt."
Không sai, người nhắc đến chuyện để Quý Du học cùng với Phong Quang, chính là cậu. Chuyện này rất đơn giản, cậu chỉ là thuận miệng nhắc một câu ở trước mặt cô nhóc này, đến khi bọn họ đều đi học, Tiểu Du ở nhà một mình sẽ rất cô đơn, nếu như nó có thể cùng đi thì tốt rồi...
Một đứa em gái nóng lòng muốn làm cho anh trai thích mình, nhất định sẽ dốc sức hoàn thành chuyện này, bởi vì, đây là nguyện vọng của anh trai.
"Anh... aI"
Nó kiếng quá lâu nên chân bị treo, khuôn mặt nhỏ nhắn khế cau lại, bộ dạng rất đau đớn. Nhưng rất nhanh nó đã che miệng để mình không phát ra âm thanh quá lớn, dùng giọng run rẩy nói:
"Anh... không phải là em cố ý đâu, em không đánh thức Tiểu Du chứ?"
Quý Miên nhìn chân nó, chậm chạp ngồi xổm xuống, ngang hàng với nó. Như vậy, nó sẽ có thể dễ dàng nói chuyện với hắn rồi:
"Chân Phong Quang đau lắm à?2"
Nó gật đầu, lại lắc đầu.
"Vậy rốt cuộc là đau hay là không đau?"
"Đau..."
Nó đáng thương nói:
"Nhưng em không thể nói đau. như vây người khác sẽ vì em đau đớn mà cảm thấy vui vẻ."
"Người Phong Quang nói... là ai?
"Những anh chị nhà chú dì kia."
"Tại sao bọn họ lại vì em đau mà cảm thấy vui vẻ?"
"Ừm... Giống như Lý Bách nhà chú Lý. Em nghe lời ba lúc gặp anh ta thì gọi anh ta là anh, nhưng mà... lúc em và ba đến nhà bọn họ tham gia tiệc rượu, nhân lúc những người lớn không có ở đó, anh ta đã nhốt em vào phòng chứa đồ."
Quý Miên hỏi tiếp:
"Tại sao anh ta lại phải làm như thế?"
"Anh ta nói... là vì ba em cướp địa vị nhà giàu nhất của ba anh ta..."
Ánh mắt Phong Quang lóe lên, nó vẫn không hiểu cái địa vị nhà giàu nhất này đối với người ta mà nói quan trọng đến nhường nào? Nó chỉ nhớ đến cảm giác cô độc lúc bị khóa trong phòng chứa đồ đen như mực đó.
"Vậy Phong Quang có nói chuyện này với ba em không?"
"Không ạ."
Nó rất kiên cường nói:
"Đây là ân oán tình thù của em, không nên kéo người lớn vào."
"Ừm... Câu này là ở trong bộ phim truyền hình nào thế?"
Nó lập tức trả lời:
"Phim Ân oán giang hồ"
Quý Miên cười khẽ:
"Phong Quang rất thích xem phim truyền hình à?"
Nhắc đến thử mình hứng thú yêu thích, nó rất hưng phấn, ngay cả đau đớn trên chân cũng mặc kệ luôn "Em thích nhất là phim kiếm hiệp, những võ công đó đều rất ngầu, nếu như em cũng có thể bay giống như bọn họ thì thật tốt."
"Phong Quang biết các đại hiệp trong phim kiếm hiệp bình thường lúc bị thương sẽ xử lý như thế nào không?"
"Sẽ tìm một tỷ tỷ xinh đẹp, cởi quần áo ra sau đó cùng nhau ngồi trị thương."
Nụ cười của Quý Miên cứng ngắc lại, rất nhanh đã điều chỉnh lại bình thường: "Các đại hiệp bị thương, sẽ nói với người khác là mình bị thương sao? Có phải bọn họ đều giả vờ như tất cả đều bình thường, sau đó nói mình không sao đúng không?"
Phong Quang suy nghĩ một lúc:
"Ừm... Hình như thế."
"Cho nên, Phong Quang định xử lý chuyện vừa rồi mình bị trẹo chân thế nào?"
"Em sẽ tìm một chỗ yên tĩnh, vận công chữa thương."
*x*+*xx*x*x***
"Phong Quang nói không sai, đại hiệp bị thương đều sẽ không nói ra, bởi vì..."
"Không muốn để những người khác lo lắng."
Nhận thức của nó rất tốt, nó toét miệng cười rực rỡ nói:
"Anh, em về phòng chữa thương đây, anh không được nói chuyện em bị treo chân cho những người khác đâu đấy."
"Được, đây là giao hẹn của anh và Phong Quang."
Nó vẫy vẫy tay, khập khễnh đi hai bước, lại nhớ ra không thể để cho người khác nhìn thấy mình bị thương, nó lại cố gắng khôi phục thành dáng vẻ đi bộ bình thường.
Quý Miên nhìn bóng lưng nho nhỏ của nó biến mất ở khúc rẽ hành lang, ý cười ở đáy mắt cậu không còn dịu dàng như vậy nữa.
Nghe nói Hạ Triều là một thương nhân được người người ca ngợi, tại sao con gái ông ta lại dễ bị lừa như vậy?
Đây là người dễ lừa nhất mà cậu từng gặp, chính vì dễ lừa như vậy, suýt nữa đã khiến cảm giác tội lỗi trong lòng cậu trỗi dậy rồi.
Khụ... Một câu cảm giác tội lỗi này, chẳng qua là cậu đùa thôi.
Người ngay cả lương tâm cũng không có, lấy đâu ra cảm giác tội lỗi?
Tháng chín là mùa khai trường, trong tiếng kêu đau khổ của hàng nghìn hàng vạn học sinh, cuối cùng ngày khai giảng vẫn đến như thường lệ.
Phong Quang chê đồng phục áo sơ mi trắng, váy ca rô không đẹp, được cô bảo mẫu dỗ rất lâu mới chịu mặc vào. Đợi nó mặc xong đi lên xe, Quý Miên và Quý Du đã đợi nó nửa tiếng rồi.
Vẻ mặt Quý Miên không có chút mất kiên nhẫn nào, ngược lại còn khen ngợi:
"Dhana Ouana măc bê auần án này rất đen. nếu như đới nữa tiếng có thể nhìn thấy một em gái nhỏ đáng yêu như vậy, vậy anh cũng đồng ý đợi lâu thêm chút nữa."
Cô gái nhỏ sáu tuổi đỏ mặt.
Nhìn đi, nó căn bản không nghe ra lời mỉa mai của cậu, thật sự là quá ngu xuẩn.
Quý Miên khẽ mỉm cười, trở lại tư thế cũ, cúi đầu đọc sách trong tay.
Phong Quang hâm mộ nhìn Quý Du nằm ngủ say trên đùi Quý Miên, nó cởi giày ra bò lên ghế ngồi, dùng tư thế như con mèo dịch đến bên cạnh tai Quý Miên khẽ nói:
"Anh, lần sau em cũng có thể ngủ trong phòng anh chứ?"
Giọng nói nhỏ xíu kia giống như làm nũng, hơi thở ấm áp của nó phả vào tai cậu.
Tay cầm sách của Quý Miên khựng lại, cậu trước sau như một không thích ở quá gần với những người khác, đành phải khống chế bản năng kích động muốn đẩy nó ra.
Cậu rời mắt khỏi quyển sách, nhìn nó:
"Tại sao Phong Quang lại muốn đến phòng anh ngủ?"
"Bởi vì Tiểu Du cũng ngủ ở đó, mà em cũng là em gái của anh, cho nên em cũng được, đúng không?"
Nó chỉ là bắt chước theo hành động của Tiểu Du, bởi vì nó tưởng rằng đó là hành động bình thường giữa anh trai và em gái.
"Có lẽ, giường trong phòng anh không thoải mái bằng giường ở phòng Phong Quang, Phong Quang thật sự muốn ngủ ở phòng anh à? Có lẽ... ngủ đến nửa đêm em sẽ gặp ác mộng."
"A? Vậy em không đi nữa!"
Nó bị hai chữ "ác mộng" hù dọa, lập tức quy quy củ củ ngồi yên, nín thinh không nhắc đến chuyện này nữa.
Tai Quý Miên cuối cùng cũng được thanh tịnh rồi.
Phong Quang và Quý Du học ở trường tiểu học, mà Quý Miên thì học ở trung học cơ sở. Hai ngôi trường nằm ở hai khu cách xa nhau.
Từ trước đến nay Quý Du chưa từng rời xa anh trai, cho nên nó rất thấp thỏm kéo tay anh mình không muốn cho Quý Miên rời đi. Quý Miên đối xử với Quý Du không lừa dối như đối với Phong Quang. Cậu luôn không nỡ nhẫn tâm với Quý Du, cho nên cậu đã cảm thấy nhức đầu từ lâu rồi.
"Tiểu Du, không sao, chị sẽ ở cạnh em." "Chúng ta còn học chung một lớp nữa. Nghe nói hôm nay sẽ xếp chỗ ngồi, chúng ta đi tìm giáo viên chủ nhiệm nói xếp cho chúng ta ngồi cạnh nhau nhé."
Quý Du dứt khoát buông tay Quý Miên ra, tay nắm tay Phong Quang đi về một phía khác.
Quý Miên cười, trong lòng lại hoảng sợ, Tiểu Du chỉ vì một câu nói như vậy mà thoải mái buông tay mình ra sao?