Chương 233: Công lược anh trai muốn hủy diệt thế giới
Hạ Triều không để ý tới ánh mắt chế nhạo Vương Từ ném qua, ông dịu dàng nói:
"Phong Quang, mấy ngày nữa anh trai Phù gia đó sẽ đến nhà chúng ta chơi, đến lúc đó, con không thể nói thẳng với người ta rằng con không thích cậu ta được, biết không?"
"Vầng..."
Phong Quang cầm đũa chọc vào bát cơm, thuận miệng nói qua loa lấy lệ.
Vương Từ gắp một miếng thịt đặt vào trong bát Phong Quang, cười xinh đẹp:
"Phong Quang không thích cũng không sao, không cần ép buộc mình đi thích thứ mình không thích, con gái mẹ không cần phải ủy khuất mình."
Hạ Triều lại cầm báo lên, giống như căn bản không nghe được lời của Vương Từ.
Tất cả người của Hạ gia cũng đã quen kiểu chung sống của đôi vợ chồng này rồi, đó chính là thường xuyên coi lời của đối phương như gió thoảng bên tai.
"Anh, anh nói tại sao ba lại muốn em phải hòa đồng với anh Phù chứ?"
Phong Quang ngồi ở trên ghế sô pha phòng khách, bên ngoài là tiếng bắn pháo hoa. Quý Du thích bắn pháo hoa cho nên một mình cô bé đã hào hứng cùng với ông quản gia chơi ở bên ngoài. Phong Quang rất hâm mộ Quý Du, bởi vì Quý Du không sợ lạnh, không giống nó chỉ có thể rúc trong phòng khách ấm áp.
Quý Miên không rời mắt khỏi máy tính của mình, hắn đang phân tích một chuỗi số liệu thí nghiệm:
"Có lẽ, ba em lại muốn tìm một anh trai nữa cho em."
Lời này chẳng qua là hắn thuận miệng nói thôi, con của nhà giàu, quyết định hôn ước từ sớm cũng không phải chuyện gì kỳ lạ.
"Nhưng em có anh là đủ rồi."
Lời này vang vọng ở bên tai Quý Miên, tay gõ bàn phím của hắn khựng lại, nghiêng đầu chỉ thấy nó lại dùng tư thế của một con mèo bò đến bên cạnh hắn. Ánh mắt nó rất đẹp, hắn đã sớm biết từ trước, nhưng cho dù nhìn ở khoảng cách gần đã bao nhiêu lần, hắn cũng đều không nhịn được Nó lại xích lại gần một chút, nhìn chằm chằm màn hình máy tính của hắn:
"Anh... em thấy anh nhìn máy tính đã lâu, những con số phía trên này là ý gì thế?"
"Mỗi con số đại diện cho một mạng người."
Người nó run lên, ngước mắt nhìn hắn.
Quý Miên khẽ mỉm cười:
"Làm sao có thể chứ? Những thứ này chỉ là số liệu thí nghiệm của anh thôi."
"Thí nghiệm?"
"Ví dụ như là nuôi cấy một bông hoa cải tạo gen, có thể khiến cho nó truyền đặc tính của mình cho những thực vật tiếp nhận phấn hoa khác khi nó phát tán phấn hoa của mình. Cũng chính là nói, thực vật được truyền, mặc dù không cùng giống loài, cũng có thể có đặc tính của bông hoa ban đầu sau khi thụ phấn xong."
Đương nhiên, phát minh thành công thứ này rồi, đối với việc phát tán tật bệnh và vi rút cũng có tốc độ khó mà tưởng tượng nổi.
Phong Quang mờ mịt chớp mắt mấy cái:
"Cũng chính là nói... nếu như phấn hoa của quả táo rơi vào hoa dâu tây, vậy thì sẽ có một quả dâu tây hình dạng giống một quả táo lớn rồi!"
Quý Miên không ngờ nó sẽ hỏi ra vấn đề ngây thơ như vậy. Nhưng ở trong mắt hắn, nó vốn dĩ chính là một đứa trẻ ngây thơ, rõ ràng nên cảm thấy buồn cười, nhưng hắn vẫn nghiêm túc suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu:
"Điều Phong Quang nói, cũng không phải là không thể."
"Anh, em muốn quả dâu tây to bằng quả táo!"
Nó lắc cánh tay hắn, ngọt ngào làm nũng:
"Anh, làm cho em một quả dâu tây to bằng quả táo được không? Em sẽ đưa hết tiền tiêu vặt sau này của em cho anh, búp bê vải trong phòng em cũng cho anh hết."
"Em muốn có quả dâu tây to bằng quả táo như vậy à?"
Nó trịnh trọng gật đầu, nhìn bộ dạng, thật sự là rất mong muốn.
Quý Miên đột nhiên nghĩ, vi rút hắn nghiên cứu cố gắng rất lâu vẫn chỉ mới bắt đầu, chi bằng làm một quả dâu tây to bằng quả táo đi, chuyện này *x+*xx*x****
Bảy giờ sáng nay, có hai người khách đến Hạ gia theo đúng hẹn, là Phù Nghiêu mười lăm tuổi và ba cậu ta. Ba cậu ta vừa đến đã vào phòng làm việc của Hạ Triều, Phù Nghiêu đương nhiên là bị ném cho đám người Phong Quang rồi.
Phong Quang không thích cậu ta, cho nên nó bê sữa chua ngồi cách xa cậu ta. Vừa vặn, Phù Nghiêu cũng không thích nó. Nam sinh luôn không thích chơi cùng bé gái ít tuổi hơn mình. Phù Nghiêu mặc dù rất lạnh lùng nhưng tuổi còn nhỏ cũng có đặc tính bình thường của con trai.
Nhưng khác với Phong Quang nhỏ tuổi hơn, Phù Nghiêu rất rõ ràng, hôm nay ba dẫn cậu ta qua đây là có mục đích gì. Cậu ta không thích cuộc đời của mình bị người khác sắp xếp, cho nên theo đó, cậu ta cũng ghét Phong Quang.
Hai người không nói gì ngồi rất lâu ở trong phòng khách. Phong Quang uống xong hộp sữa chua trong tay, nó đứng dậy, muốn đi vào trong phòng lấy thêm một hộp nữa.
Nhưng Phù Nghiêu lại tưởng là nó muốn đến gần mình, vì vậy mặt lạnh nói một câu:
"Cách xa tôi một chút."
Phong Quang kỳ quái nhìn cậu ta một cái, không hiểu tại sao cậu ta lại cảm thấy mình muốn đến gần cậu ta, nó là đại tiểu thư Hạ gia được cưng chiều từ bé, kiêu ngạo đã thành bản tính, cho nên nó hừ một tiếng:
"Tôi mới không thèm đến gần anh đâu."
"Tốt nhất là như vậy."
Thiếu niên lạnh lùng liếc nó một cái, lại lạnh lùng không nói gì nữa.
Phong Quang thầm mắng một câu bệnh thần kinh, quyết định không để ý tới lời ba nó nói phải tiếp đãi Phù Nghiêu thật tốt nữa, nó muốn trở về phòng của mình. Sau khi nó lên tầng không lâu, Quý Du làm người tuyết ở bên ngoài dắt tay Quý Miên vào trong nhà.
Quý Miên thấy một thiếu niên xa lạ ngồi trong phòng khách, hắn đã biết ngay thân phận của cậu ta là gì, vì vậy mỉm cười lễ độ:
"Chào cậu, tôi là anh trai của Phong Quang."
Quý Du học anh trai nói chuyện:
"Em là em gái của Phong Quang!"
Mặc dù tính tình Phù Nghiêu rất lạnh lùng nhưng cậu ta không phải là người không biết lịch sự. Đối diện với hai người mặt mày vui vẻ này, cậu ta đứng ngay ngắn, lại nghiêm trang nói:
"Chào hai người, tôi là Phù Nghiêu."
"Anh chính là anh trai nhỏ muốn chơi cùng với chị đó à!"
Quý Du đi tới, đi vòng quanh người cậu ta một vòng:
"Chị nói không sai, anh thật là ngầu!"
Chịu ảnh hưởng của Phong Quang, ở trong mắt Quý Du, ngầu chính là người lạnh như băng, nhưng ở trong mắt Phù Nghiêu, ngầu chính là từ ngữ khen mình đẹp trai. Cậu ta lầm bầm trong lòng, con nhóc kia bề ngoài nhìn rất ghét cậu ta, trên thực tế không phải cũng giống những nữ sinh khác ầm ĩ nói mình rất đẹp trai à?
Còn nhỏ tuổi đã biết chơi trò lạt mềm buộc chặt, Phù Nghiêu không khỏi càng không có cảm tình đối với Phong Quang.
Quý Miên hỏi:
"Phong Quang không ở đây cùng với cậu Phù sao?
"Tôi không cần cô ta ở cùng."
Trong lời nói của Phù Nghiêu rõ ràng không che giấu sự ghét bỏ, Quý Miên cong môi cười mỉm:
"Phong Quang còn nhỏ, cũng thật sự không nói chuyện được với cậu Phù."
Nghe thấy có người đồng tình với mình, Phù Nghiêu không khỏi cảm thấy cao hứng trong lòng, nhưng rất nhanh, cậu ta lại nghe thấy thiếu niên kia nói:
"Tôi lớn hơn cậu Phù không ít, có lẽ cậu Phù cũng không nói chuyện được với tôi, vậy tôi về phòng trước đây."
Sao Phù Nghiêu lại cảm thấy... lời này nghe không giống như là lời khen nhỉ?
"Tiểu Du, em muốn ở đây với cậu Phù không?"
Quý Du chạy đến bên cạnh Quý Miên:
"Em đi tìm chị chơi."
"Được, chúng ta lên tầng đi."
Quý Miên và Quý Du cùng nhau lên thang gác, trong phòng khách chỉ còn lại một mình Phù Nghiêu. ghét.