Khi mọi người còn đang vội vàng đối phó với tên thích khách kia thì tên thích khách thứ hai đã xuất hiện, chính là sứ giả của nước Lưu Bích. Khinh công của hắn ta còn cao siêu hơn, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh Hạ Triều, lưỡi dao thẳng tắp hướng về phía Vương Từ.
"Mẫu hậu!"
Phong Quang không nghĩ được nhiều đã xông ra chắn trước người Vương Từ, nhưng một màn ngoài dự đoán đã xuất hiện.
Ánh mắt Hạ Triều lạnh lùng, kéo tay Vương Từ với tốc độ cực kỳ nhanh, đứng chắn trước mặt bà, một tay khác túm lấy lưỡi dao. Lập tức, máu tươi trào ra, nhỏ tong tong xuống mặt đất, nhưng Hạ Triều dường như chẳng cảm thấy đau. Ông ta dùng chưởng bẻ gãy lưỡi dao, rồi giơ chân đá bay gã sử giả trước sự kinh ngạc của gã ta.
Sứ giả bị nện mạnh xuống mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi. Phong Quang vừa mới thở phào một hơi, nhưng cô liền ý thức được vị trí đứng của mình lúc này rất không ổn, bởi vì cô vừa lao ra quá nhanh nên đã vọt tới trước mặt Mạnh Tích, mà Mạnh Tích đang giao đấu với gã thích khách đầu tiên, thế nên, khi cô đột nhiên xuất hiện, Mạnh Tích không thể không thu hồi chiêu thức để tránh làm cô bị thương, nhưng gã thích khách kia thì lại chẳng cố ky điều này.
Nhưng đúng lúc lưỡi dao của thích khách đâm tới, có lẽ Phong Quang vượt qua được tốc độ phản ứng bình thường, cô dịch sang bên cạnh một bước, lưỡi dao sắc bén chỉ sượt qua cánh tay cô, một vệt máu tươi thấm ra, rất nhanh, thích khách cũng bị trúng một chưởng của Mạnh Tích và ngã ra. Ngay sau đó, Phong Quang liền cảm thấy mình bị một nam tử ôm vào trong lòng.
Mặt mày Mạnh Tích nghiêm nghị, trong giọng nói vừa có chứa sự lo lắng lại có cả sự trách cứ nhẹ nhàng:
"Phong Quang, sao muội lại ngốc nghếch lao ra chắn dao cho ta như thế hả?"
" À.."
Đây là từ duy nhất Phong Quang có thể đáp lại trong nháy mắt khi đầu óc cô trở nên chậm chạp. Không đúng, tình hình lúc này là cô không nên để văn võ bá quan cả triều nhìn thấy mình bị Mạnh Tích ôm vào lòng như thế. Một tay cô đẩy Mạnh Tích ra, lảo đảo lùi về sau một bước, còn chưa kịp nói thì thì cô lại bị người khác ôm lấy, ùm, lần này là mẫu hậu của cô.
Vương Từ đau lòng nói: "Phong Quang, con bị thương rồi."
"Không sao ạ, chỉ là vết thương nhỏ thôi..."
"Không được, phải gọi thái y."
Giờ đại điện đã vô cùng hỗn loạn, Vương Từ trực tiếp sai ma ma bên người mình tới Thái Y Viện gọi tất cả các thái y tới.
Phong Quang cạn lời, thật sự là cô chỉ bị thương nhẹ, nhẹ tới mức chỉ cần dán vài cái băng dán cá nhân là xong rồi. Có điều khi cô nhìn thấy phụ hoàng đứng im tại chỗ không nói gì, bàn tay ông còn đang chảy máu đầm đìa thì cô lập tức hiểu ra.
Được rồi, thì ra gọi thái y tới cũng không phải vì cô đâu.
Chờ đến khi vết thương trên tay Hạ Triều được băng bó cẩn thận và ông lại một lần nữa ngồi trở lại ngai vàng thì một đám người của nước Lưu Bích đã bị ép quỳ xuống. Phong Mị Âm tâm cao khí ngạo không thể may mắn thoát khỏi, thậm chí Tư Già vốn luôn thanh cao lạnh lùng như tiên giáng trần cũng bị bắt lại.
"Xin Bệ hạ minh xét, người của nước Lưu Bích chúng thần không hề có âm mưu ám sát Bệ hạ!"
Tướng quân nước Lưu Bích lớn tiếng nói:
"Liễu sử giả và tên thị vệ của hắn có mưu đồ hành thích, chuyện này chúng thần hoàn toàn không hề hay biết."
Việc này nếu không xử lý tốt thì sẽ thành chiến tranh giữa hai quốc gia, nghĩ thôi cũng biết người của nước Lưu Bích lúc này đang lo lắng tới cỡ nào.
Tâm tình Hạ Triều lúc này rõ ràng chẳng tốt đẹp gì, nhưng nhìn sắc mặt ông thì thấy cũng không quá mức xấu, ông chỉ trần thuật lại một sự thật:
"Tên sứ giả này có phải là người của nước Lưu Bích các ngươi không?"
"Cái này... Đúng vậy."
Đại tướng quân không thể không thừa nhận.
Phong Mị Âm lại đột nhiên lên tiếng:
"Bọn chúng không phải người của nước chúng thần."
"Sao hả? Công chúa Vô Ưu định không thừa nhận hay sao?"
Mặt Mạnh Tích lạnh như băng sương, không giận mà uy.
Phong Mị Âm cũng không sợ hãi, thần sắc vẫn cứ vô cùng tự nhiên, nàng ta đáp: "Nếu bọn chúng là người của nước Lưu Bích chúng thần thì tất nhiên thần sẽ thừa nhận, nhưng bọn chúng không phải thì thần phải thừa nhận thế nào đây?"
Phong Quang nhìn về phía phụ hoàng đang trầm tư của mình, nàng hỏi:
"Ý của công chúa Vô Ưu là sao?"
"Tên sứ giả này họ Liễu và thuộc hạ của hắn đều do người ta dịch dung thành."
Lời này nói ra, ai nấy đều khẽ giật mình.
Mạnh Tích lại nói với giọng âm dương quái khí:
"Đây là muốn thoái thác sao?"
"Bọn chúng thực sự không phải người của nước chúng thần, nếu Vương gia không tỉn thì có thể dùng nước sạch hắt lên mặt bọn chúng, xem xem có phải bọn chúng đang đeo mặt nạ da người hay không?"
Mạnh Tích nhìn về phía Hạ Triều, Hạ Triều giơ tay lên, lập tức có thái giám dùng bát nước hắt vào mặt hai tên thích khách đang bị thị vệ kiểm tra. Quả nhiên, mặt nạ trên mặt bọn chúng lỏng ra, thị vệ kéo một cái, hai khuôn mặt lạ lẫm liền bị lộ.
Phong Mị Âm nói:
"Bệ hạ, chỉ e là bọn chúng đã giết sứ giả của nước chúng thần từ trước rồi dịch dung thế thân. Đến giờ khi sự tình xảy ra thì chúng thần mới phát hiện, huống chỉ... Bệ hạ, mục tiêu ám sát của bọn chúng rõ ràng là hướng về phía hoàng hậu nương nương, mục đích có lẽ là vì muốn làm cho hai nước trở mặt với nhau, cũng có lẽ là muốn mượn tay người của chúng thần để diệt trừ hoàng hậu. Mà hai điểm này, người của nước Lưu Bích chúng thần hoàn toàn không có lý do gì để làm cả."
Nghe nói có người muốn ám sát mình nhưng mặt Vương Tử vẫn không đổi sắc, bà vẫn đoan trang, cao quý như cũ. Rốt cuộc Hạ Triều cũng hòa nhã:
"Mời chư vị khách quý của nước Lưu Bích đứng lên rồi nói tiếp."
Công chúa, tướng quân và một đám người cùng đứng lên.
Lúc này, Hạ Triều mới nhìn về phía hai tên thích khách kia:
"Các ngươi là người của ai?" ngạo tới cực điểm:
"Hạ Triều, ngươi ác giả ác báo, chúng ta sẽ chờ ngươi ở dưới địa phủ, ha ha ha!"
Mạnh Tích kêu lên:
"Không xong rồi, bọn chúng muốn tự sát, mau ngăn lại!"
Tốc độ của đám thị vệ rốt cuộc vẫn chậm hơn một bước, hai gã thích khách đã cắn vỡ túi độc nhét trong miệng nhanh chóng chỉ còn là hai cái xác vô giá trị.
Phong Quang che mắt lại hét lên, cô luôn sợ nhất mấy cái xác chết.
Mà Phong Mị Âm lớn hơn cô vài tuổi lại trấn tĩnh hơn nhiều.
Hạ Triều cười một tiếng, sau đó phân phó:
"Kéo xuống cho chó ăn."
Bọn thị vệ nhận mệnh lệnh.
Hạ Triều nói, vẻ mặt ôn hòa:
"Công chúa Vô ưu, hy vọng chuyện này sẽ không làm ảnh hưởng tới tâm tình của các ngươi. Ngày mai là hôn lễ của ngươi và Lạc Vương, vẫn cứ cử hành theo lẽ thường."
Nhắc tới chuyện hôn lễ này, Mạnh Tích vừa rồi còn hơi nể phục Phong Mị Âm liền lập tức tỏ vẻ chán ghét. Hắn nhìn về phía Phong Quang, thiếu nữ có thể vì hắn mà xông ra chắn dao, trong lòng hắn càng thêm chắc chắn chuyện phải sớm tìm cách bỏ nữ nhân Phong Mị Âm này mới được. ...
Thích khách bỏ mạng, manh mối gián đoạn, sự kiện ám sát này không thể không hạ màn.
Trăng sáng sao thưa, Phong Quang nghĩ tới chuyện mới xảy ra nên mãi chưa ngủ được. Cô ngồi trên giường, gian nan vận dụng tế bào não nghĩ xem ai có thể là người ám sát mẫu hậu, còn chưa đợi cô nghĩ ra nguyên cớ gì thì cung nữ ngoài cửa cung đã lên tiếng bẩm báo rằng Đại hoàng tử tới.
Phong Quang nhìn ra sắc trời tối đen bên ngoài, sau đó mặc quần áo chỉnh tề rồi ra điện ngoài gặp Hạ Phong Tuyết:
"Hoàng huynh, muộn thế này rồi huynh còn tới tìm muội làm gì thế?"
"Chẳng phải vì nghĩ tới cái tay bị thương của muội hay sao?"
Trana đâi mắt nhưng của Ha Phang Tuyết cất naiấu ứ cười: "Ta nhớ rõ Phong Quang của chúng ta sợ đau nhất, đây là Ngọc Hoa Cao mà lúc ta ra ngoài tình cờ có được, có thể khiến cho vết thương trên tay Phong Quang không để lại sẹo."
"Có đồ tốt như thế sao? Cảm ơn hoàng huynh!"
Cô vui vẻ nhận lấy, nét mặt tươi như hoa.
Hạ Phong Tuyết thấy cô cười vui vẻ thì lại chuyển đề tài đột ngột:
"Phong Quang thích Mạnh Tích ư?"
"Đương nhiên muội không thích hắn rồi!"
Phong Quang lập tức đáp:
"Hắn không thích muội, muội cũng không thích hắn, giữa muội và hắn chỉ thuần túy là thanh mai trúc mã mà thôi."
"Nhưng hình như hắn đối với muội..."
"Ôi chao, hoàng huynh, huynh cứ chờ mà xem, hắn sẽ nhanh chóng thích cái cô công chúa Vô Ưu kia thôi."