"Giờ này mẹ của đệ vẫn còn đang ngủ, đệ lén ra ngoài nên bà ấy sẽ không biết đâu. Tỷ tỷ yên tâm, đệ sẽ nhanh chóng quay về thôi."
"Thì ra đệ chớp thời cơ để trốn ra ngoài chơi."
"Đương nhiên rồi."
Hựu Nhi cảm thấy mình rất thông minh nên đắc ý trong giây lát, tiếp sau đó, nó lại nhìn xuống dòng sông nói:
"Tỷ tỷ đừng đi du sông."
Phong Quang thấy rất khó hiểu:
"Truyền thuyết. truyền thuyết nói rằng dưới sông có quái vật ăn thịt người, nó sẽ kéo người xuống nước và ăn thịt, đáng sợ lắm. Tỷ tỷ đừng đi du sông."
Hựu Nhi kéo cánh tay Phong Quang, có thể thấy nó đang cực kỳ sợ hãi.
Tư Già im lặng từ nãy đến giờ liền lên tiếng hỏi:
"Truyền thuyết này ở đâu ra thế?"
Hựu Nhi không trả lời mà nhích lại gần Phong Quang hơn, Phong Quang buồn cười nhìn Tư Già:
"Khi huynh nói chuyện với trẻ con thì đừng bày ra dáng vẻ nghiêm túc như thế, sẽ làm chúng sợ đấy."
Tư Già khựng lại, hắn không thích trẻ con, cũng chẳng bao giờ tới gần lũ trẻ nên tất nhiên không biết cách giao tiếp với chúng rồi.
Phong Quang xoa tóc Hựu Nhi:
"Đệ đừng sợ, huynh ấy là bạn của tỷ, không phải người xấu. Hựu Nhi có thể nói cho tỷ nghe tại sao lại có lời đồn kia được không, tại sao lại nói dưới sông có quái vật ăn thịt người thế?"
"Mọi người. tất cả mọi người đều nói như vậy."
Hựu Nhỉ suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:
"Tóm lại, tỷ tỷ đừng có xuống sông chơi là được rồi, quái vật rất nguy hiểm, tỷ tỷ không đánh lại nó đâu."
Một giọng nói già nua vang lên:
"Hựu Nhi."
Thân mình Hựu Nhi cứng đờ:
"Tỷ tỷ nhớ kỹ lời đệ nói là được, đừng xuống sông đấy nhé."
Vội vàng nói xong mấy lời này, nó liền lập tức chạy biến đi nhanh như chớp.
Bên kia, một ông lão thong thả đi tới:
"Hai vị khách nhân, Hựu Nhi không hiểu chuyện, có phải đã mạo phạm hai vị không?"
"Không đâu, không đâu, nó rất ngoan."
Phong Quang đứng lên, nhận ra đây chính là ông lão đánh xe đã đưa cô và Tư Già vào trong trấn tối qua.
Ông lão nói bằng giọng điệu thương hại:
"Ôi... Đứa bé Hựu Nhi này từ nhỏ đã không có cha, một mình mẹ của nó nuôi nó lớn lên tới tận bây giờ nên tính tình có hơi bướng bỉnh, có đôi khi vì để thu hút sự chú ý của người khác mà nói linh ta linh tỉnh. Nếu thằng bé ấy có gây lỗi lầm gì thì mong hai vị thứ lỗi."
"Ông à, ông yên tâm đi, Hựu Nhi rất hiểu chuyện."
Phong Quang tươi cười thân thiết, ý bảo ông lão không cần phải suy nghĩ nhiều.
Ông lão gật đầu:
"Vậy thì tốt rồi. Phải rồi, hai vị ở nơi này có thấy quen không? Thị trấn này của chúng tôi không thể so sánh được với hoàng thành đâu, rừng thiêng nước độc, hy vọng không thất lễ với hai vị."
"Làm phiền ông phải lo lắng rồi, chúng ta ở đây rất ổn."
"Được, thế thì ta an tâm rồi."
Ông lão vui mừng nói:
"Ta còn phải chuẩn bị hàng hóa để ngày mai vào hoàng thành buôn bán, ta đi trước một bước đây."
"Ông đi thong thả nhé."
Chờ đến khi âna lão kia tân tnh đi xa cô mới †úm chăšt †av Tự Già nghiêm túc nói:
"Ta cảm thấy thị trấn này khá quỷ dị. Tư Già, huynh đừng rời xa ta quá, ta sợ ta sẽ không bảo vệ được huynh."
Tư Già đang định tán đồng với nửa câu trước của cô, nhưng nghe được nửa câu sau thì hoàn toàn không nói nên lời nữa, hình như cô đã nói ngược rồi hay sao ấy nhỉ?
Hồi lâu sau, Tư Già mới hiểu được, những lời này của cô cũng chẳng phải ba hoa chích chòe.
Trực giác của Phong Quang luôn rất tốt, cô nói tiếp:
"Hay là chúng ta rời khỏi nơi này đi?"
"Không thể rời khỏi đây."
Ánh mắt Tư Già sâu thẳm:
"Bởi vì không có đường ra khỏi thị trấn này."
"Cái gì gọi là... không có đường ra khỏi thị trấn này?"
Phong Quang ngẩng đầu, vẻ mặt đầy khó hiểu.
Lúc cô cảm thấy khó hiểu thì trong đôi mắt trong sáng sẽ lộ ra vẻ ngây thơ, phối hợp cùng với vẻ mặt vô tội, quả thực đáng yêu đến chết đi được.
Những ngón tay xuôi theo cơ thể của Tư Già khẽ giật giật, trong nháy mắt hắn xúc động muốn xoa tóc cô, nhưng lại im lặng trong chốc lát rồi mới nói tiếp:
"Ta phát hiện ra con đường mà đêm qua chúng ta đi đã không còn nữa."
"Không đúng, chẳng phải vừa rồi chúng ta cũng gặp một gánh hát vừa mới vào thị trấn sao? Chúng ta có thể đi hỏi bọn họ xem bọn họ vào đây bằng cách nào?"
"Có lẽ, chuyện này hỏi bọn họ cũng vô dụng thôi."
"Ta quan sát thấy giày của bọn họ dính toàn nước và bùn, nhưng mà, Hắn nói tới đây thì ngừng lại bởi vì Phong Quang đột nhiên nắm chặt tay hắn, tay cô hơi run lên.
Thấy khuôn mặt nhỏ của cô đã trở nên trắng bệch, hắn thở dài bất đắc dĩ trong lòng, cuối cùng vẫn nói ra câu kia:
"Có lẽ trên đường tới đây bọn họ đã dẫm phải vũng bùn nào chăng."
Sắc mặt Phong Quang đã khá hơn nhiều nhưng vẫn vô cùng lo lắng:
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao... Tư Giả ta sợ lắm..."
Cô gọi tên hắn với giọng điệu run rẩy chẳng khác nào một con mèo con đang sợ hãi cần an ủi, vuốt ve vậy. Thần sắc Tư Già cứng đờ, không khống chế được mình mà giơ tay vuốt ve tóc cô, khẽ nói ra bốn chữ: "Có ta ở đây."
Giá trị hấp dẫn của đàn ông tăng vọt vào hai thời điểm, một là lúc nói mua cái này cái kia, còn lại chính là trong bất cứ tình huống nào cũng sẽ nói ra câu "Có ta ở đây" kia.
Trong mắt Phong Quang như có ánh sao vụt sáng:
"Tư Già, đã có ai nói rằng huynh rất đẹp chưa?"
".. Nàng."
Đây đã là lần thứ ba hắn nghe được câu này từ miệng cô. Trên thực tế, trong dĩ vãng cũng có nữ nhân khen hắn, nói hắn có khí chất tuyệt vời gì đó, nhưng chỉ có cô là người đầu tiên luôn bám riết đuổi theo khen hắn đẹp.
Nghĩ như thế, trong lòng Tư Già đột nhiên cảm thấy hơi lạ lẫm.
"Sau này ta sẽ luôn khen huynh đẹp nhé!"
Cô cầm lấy tay hắn khế lắc nhẹ:
"Bởi vì huynh thật sự quá có mị lực mà!"
Không ai thấy tai hắn hơi đỏ lên:
"Nếu nói tới đẹp thì Lạc Vương..."
"Hắn không giống."
Cô ngắt ngang lời Tư Già, cười tủm tỉm nói tiếp:
"Huynh đẹp hơn hắn nhiều, tục ngữ nói, khi yêu củ ấu cũng tròn mà..."
Nghe thấy chữ "yêu" kia, Tư Già liền lập tức xoay người:
"Chúng ta trở về thôi."
"Hả? Sao nhanh thế mà đã quay về rồi?"
"^“hẳna nhải nàna muến hỏi khi nào naánh hát kia biểu diễn eao^2 Chúng ta quay về hỏi bọn họ một chút xem."
"Nhưng mà..."
Phong Quang đuổi kịp bước chân của hắn:
"Ta cứ cảm thấy nơi này quái quái thế nào ấy."
Tư Già thì trấn định hơn nhiều, cũng bình tĩnh hơn nhiều:
"Trước khi tìm được đường ra khỏi đây, chúng ta chỉ có thể án binh bất động."
"Được rồi, ta nghe huynh... Có điều, huynh nhất định không được rời khỏi ta quá xa đấy."
Ở trong hoàng cung, cô là công chúa điện hạ được tất cả mọi người bảo vệ, đáng giá nghìn vàng, nhận hết sủng ái, hiện tại cảm thấy sợ hãi với hoàn cảnh lạ lẫm cũng là chuyện bình thường.
Tư Già chậm rãi nói:
"Ba ngày này, ta sẽ không rời khỏi nàng."
Mà qua ngày hôm nay thì cũng chỉ còn lại hai ngày nữa, chờ đến lúc đó...