Phong Quang hơi híp mắt, nhếch khóe miệng, tao nhã quý phái,"Quá khứ ta không thể bảo vệ Thế Tử, giờ ta cản người lại, đương nhiên là để bảo vệ chàng ấy.
"Bảo vệ?"
Hứa Mẫn cười giễu,"Tiểu thư lấy gì bảo vệ?"
"Chắc Quý Phi nương nương là cho rằng ta theo bên cạnh phụ thân, thì cắt đứt liên lạc với mẫu thân ta? Quý Phi có lòng thì sẽ biết, mỗi năm vào các ngày lễ tết, Hoàng đế cữu cữu đều phái người tặng rất nhiều đồ cho ta. Không chỉ có Hoàng đế cữu cữu, còn có cả Đại nguyên soái Lý Phương thúc thúc, Trấn Quốc Công Tống gia gia, Khinh Cầu Hầu Phương Giác thúc thúc..."
Hứa Mẫn âm thầm nắm chặt khăn tay. Những người Phong Quang nhắc đến đều là những người đang nắm giữ binh quyền trong triều và được Hoàng để xem trọng.
"Còn mẫu thân của ta, mỗi tháng bà đều viết cho ta một bức thư."
Quý Phi nương nương, ta còn chưa nói mẫu thân ta nghe về việc ta và Tề công tử hủy hôn, bà ấy là người làm việc theo cảm tính.
Hứa Mẫn nghe ra lời Phong Quang chứa đầy uy hiếp, lạnh lùng nói:
"Vậy rốt cuộc tiểu thư muốn sao?"
"Không phải ta muốn sao, mà là nương nương muốn sao?"
Phong Quang cầm đèn, đến gần bà ta hơn, cười nói nhỏ:
"Nương nương, đừng nóng giận, chẳng lẽ bà thực sự nghĩ rằng làm người xen vào cuộc sống của một đôi phu thê rồi cảm thấy chỉ có người không được yêu mới là kẻ thứ ba sao? Hơn nữa, bà là nương nương, là nữ nhân của Hoàng đế, tư thông với người khác là tội lớn, nếu cữu cữu biết được bà còn có con riêng với Tiêu Vương, bà nghĩ, người sẽ ban chết cho ai? Hoặc cũng có thể người sẽ tốt bụng cho hai người chết chung."
Phong Quang đồng cảm với cảnh ngộ éo le của Kiểu Uyển, nhưng cũng không thích cách bà đối xử với Tề Mộ. Tuy nhiên nếu giữa Kiều Uyển và Hứa Mẫn miễn cưỡng chọn một người không đáng ghét lắm, thì bà vẫn chọn Kiều Uyển.
"Tiểu thư, không hiểu gì cả."
Mặt nạ cao sang của Hứa Mẫn vỡ nát, bà ta nhìn Phong Quang, đã nhiều năm qua bà ta không có biểu hiện thần sắc yếu ớt như vậy.
"Ta không hiểu, nhưng ta sẽ không dây dưa với một nam nhân đã có thê tử."
"Tiểu thư hiểu cái gì chứ! Khi ta và Tề Vân tình đầu ý hợp, nếu không phải là Hoàng đế ban hôn, nếu không phải Hoàng đế nạp ta làm phi, giờ ta mới là Tiêu Vương Phi!"
Trong mắt Phong Quang không hề có sự đồng tình,"Rất tiếc, không có nếu như, nên Tiêu Vương đã phải trả cái giá của ông ấy, mà bây giờ thì đến phiên nương nương rồi."
"Trả giá? Ha... Con độc phụ Kiều Uyển, tưởng ta sợ mụ ta thật à? Ta sẽ không để mụ ta bên cạnh Tiêu Vương, Tề Đoan ta cũng dắt đi, con ta, ta sẽ bảo vệ."
Phong Quang thở dài, nói rõ ràng rành mạch:
"Nương nương, ta nói rồi, ta phải bảo vệ Thế Tử, nên chỉ cần thủ đoạn trả thù của bà có chút ảnh hưởng đến chàng, thì đừng trách ta không để bà toại nguyện."
Hứa Mẫn nắm khăn tay run rẩy:
"Ý của Hạ tiểu thư, chẳng lẽ là muốn ta bỏ không tìm lại con mình, tiếp tục nhìn Kiều Uyển đầu độc Tiêu Vương và Tề Đoan?"
"Nương nương sai rồi, những chuyện này đều không phải Vương Phi làm."
Phong Quang lắc đầu, ánh mắt hơi buồn bã:
"Dù là Tiêu Vương bệnh nặng, hay là công tử bị nhốt, đều là hành vi của Thế Tử."
"Là Tề Mộ!"
Hứa Mẫn chưa từng nghĩ đến điểm này. Bà ta nghĩ đến chàng thanh niên luôn tỏ ra ôn hòa khi đối diện với mình, chỉ sợ là lúc đó nó hận mình thấu xương.
Giờ đây bà ta cảm thấy lạnh sống lưng:
"Vương gia là phụ thân của nó, Tề Mộ đại nghịch bất đạo, còn sát hại thủ túc, loại người làm trái luân thường đạo lý như vậy mà tiểu thư còn bảo vệ sao?"
"Vì chàng ấy là Thế Tử, là vị hôn phu của ta, còn là người ta thích, nên tất cả những gì chàng ấy làm, ta đều cho là đáng để bảo vệ." Nàng mỉm cười, ánh đom đóm lập lòe chiếu lên gương mặt nàng trông càng dịu dàng hơn. Hứa Mẫn lại cảm thấy Phong Quang lạnh lùng đến đáng sợ,"Tiểu thư... điên rồi."
"Nương nương muốn như vậy thì cứ xem như ta điên thật đi."
Nàng nói rất bình tĩnh:
"Ta nói rõ thêm lần nữa. Nương nương, bà tốt nhất là cầu cho Thế Tử của ta bình yên thừa kế ngôi vị, suốt đời bình an, nếu không, ta sẽ khiến Hứa gia và Tề Đoan khốn cùng. Tiêu Vương và Tề Đoan vẫn còn đang sống, như vậy không phải đã là rất tốt sao? Ta nói đúng chứ, Quý Phi nương nương?."
Gió thổi, mặt đất lạnh cóng.
Hứa Mẫn lạnh đến thấu xương. Dù bao năm nay bà ta ỷ vào ngôi vị Quý Phi, nhưng quyền lực của bà ta còn chưa bằng thiếu nữ trước mặt. Bà ta biết rất rõ, chỉ cần một câu nói của Phong Quang, thế lực sau lưng nàng sẽ khiến bà ta hối hận không kịp.
Chỉ cần sống sót thì sẽ có hy vọng.
"Hạ tiểu thư thật giống như mẫu thân mình."
Hứa Mẫn nói xong, quay lưng rời khỏi. Khi tới, bà ta khí thế bừng bừng nhưng lúc rời đi lại thất hồn lạc phách. Bà ta không ngờ là Kiều Uyển và Tề Mộ lại có nữ nhỉ của trưởng công chúa Định An trợ giúp. Người tôn quý nhất thiên hạ này là Hoàng đế, sau đó là đến trưởng công chúa Định An, nếu bà muốn chống đối với họ, trừ phi bà trở thành người tôn quý nhất...
Nhưng, Hoàng đế vì Hoàng hậu, bao nhiêu năm nay chưa từng sủng ái các phi tử khác... Con đường của Hứa Mẫn, đã tuyệt.
"Hắt xì!"
Bị nhiễm gió lạnh, Phong Quang hắt hơi, cô dụi mũi. Bây giờ cô mới phát hiện trong đêm hơi lạnh, xách đèn lên muốn quay về thì bất thình lình bị một người ôm lấy từ phía sau.
Tề Mộ vòng qua trước ngực của cô, nói nhỏ:
"Sợ lạnh thì đừng ra đây."
"Hết cách rồi, vì ta nhớ chàng ngủ không được."
Phong Quang quay lưng, úp mặt vào lồng ngực của hắn, thở thoải mái, nhịp tim hắn khiến cô cảm thấy vô cùng an tâm.
Tề Mộ hôn lên đỉnh đầu cô,"Ta vốn không muốn nàng tiếp xúc những chuyện này."
Cô ngẩng đầu, hôn lên cằm hắn,"Để Quý Phi mất mạng ở đây, sẽ gây phiền phức lớn, ta ra mặt không phải tốt hơn sao?"
Tề Mộ thở dài,"Nàng đoán được ta muốn làm gì rồi."
"Vương Phi muốn chết cùng Quý Phi, chàng lại muốn Quý Phi chết vì "ngoài ý muốn", dù là cách nào, đều sẽ phải trả giá rất lớn, vậy thì để Qúy Phi sống sót, như vậy chúng ta cũng có thể bình yên."
Chỉ cần Tề Đoan trong tay họ, Hứa Mẫn sẽ không dám manh động.
Hắn khẽ vuốt ve khuôn mặt Phong Quang, giọng nói quyến rũ:
"Nàng quý trọng ta vậy sao?"
"Ừ !... Chàng phải sống thật tốt để đi với ta hết cuộc đời."
Hắn bỗng nói:
"Ba ngày sau là ngày tốt."
Phong Quang không hiểu,"Thì sao?"
"Chúng ta sẽ thành hôn vào ngày đó."
"A Mộ..."
Nàng không biết phải nói gì,"Nhanh quá, phụ thân ta sẽ không đồng ý.
"Hạ lão gia thông minh như vậy, ông ấy đương nhiên sẽ phát hiện."
Một tay Tề Mộ sờ lên bụng dưới phẳng lì của cô, cắn nhẹ lên tai cô,"Ta cố gắng như vậy, chỗ này sớm muộn cũng to lên, ông ấy không chịu được mất mặt đâu."
Phong Quang im lặng một hồi, cuối cùng chịu thua, cả người bủn rủn được hắn ôm vào lòng.
Ở trước mặt Hạ Triều dùng chuyện hài tử ép hôn, tuy thiếu đạo đức, nhưng không thể không thừa nhận, đây là cách hiệu quả nhất.
Được rồi, cô thừa nhận cô mong được cùng hắn sống những ngày vô tư thoải mái.
Dường như đây là lần thứ hai cô dùng tới cách "phụng tử thành hôn thì phải."!