"Giờ điều duy nhất khiến mẫu hậu lo lắng chính là chuyện chung thân đại sự của con. Ở tuổi này của con, mẫu hậu đã là hoàng hậu trong hậu cung rồi. Chỉ cần Phong Quang có thể tìm một nhà chồng tốt thì cả đời này, mẫu hậu chẳng còn chuyện gì để lo lắng nữa cả."
"Mẫu hậu... Chẳng lẽ người không nghĩ, có lẽ phụ hoàng..."
"Được rồi, chuyện giữa ta và phụ hoàng con, tiểu nha đầu như con không cần phải xen vào."
Vương Từ chọc lên trán Phong Quang, cười đầy thoải mái.
Từ ngày đầu tiên bắt đầu vào cung, bà đã không tính toán sẽ thích Hạ Triều, cũng không tính toán muốn giành được sự yêu thích của Hạ Triều. Vương Từ là người phụ nữ thông minh, bà biết được gia thế của mình đã đủ làm Đế vương phải kiêng kị, có một tầng quan hệ này, sao Hạ Triều có thể động lòng với bà được chứ?
Ngay cả khi phát hiện ra mình mang thai, bà cũng thấp thỏm bất an vô cùng, thậm chí còn nghĩ tới việc bỏ đứa bé đi. Bà hiểu, một khi mình sinh ra hoàng tử thì sẽ phá vỡ cục diện cân bằng của hiện tại, đến lúc đó có khi sẽ nổi lên cung biến cũng không chừng... Vương Từ đã chuẩn bị sẵn cho mình cả thuốc phá thai, nhưng sự tình kỳ quái lại xảy ra, phòng bếp ở Phượng Nghỉ Cung bốc cháy, bát thuốc kia cũng bị hủy trong màn lửa.
Ngay sau đó, một đám người trong Phượng Nghi Cung bị thay đổi thành người của Hạ Triều. Vương Từ coi như đây là sự giám sát, giám sát bà sinh đứa trẻ ra, bởi vì Hạ Triều cần đứa bé này để Vương gia có có không nhịn được ra tay, cũng có thể nói là dùng làm cái cớ diệt trừ gian thân bên cạnh.
Không ai biết, trong mười tháng này, Vương Từ đã vượt qua trong trạng thái thấp thỏm bất an thế nào. Sau khi biết mình sinh ra được một cô công chúa, sự lo lắng trong lòng bà mới coi như nhẹ hẳn, mặc dù bà biết, một Hoàng hậu không có hoàng tử thì tương lai nhất định sẽ gặp chuyện trắc trở, nhưng Vương Tử vẫn luôn nghĩ rằng mình cũng sẽ chẳng ngồi được ở ngôi vị hậu này quá lâu. Mười sáu năm qua, không phải bà không biết Hạ Triều đang mài mòn dần thế lực của Vương gia, thế nên bà cứ chờ, chờ đến ngày mà Hạ Triều truất ngôi hậu của mình.
Nhưng mà ngày này vẫn cứ chậm chạp không tới. trong lòng hỏi:
"Mẫu hậu, người có thích phụ hoàng không?"
Vương Từ sửng sốt, vấn đề này bà chưa bao giờ nghĩ tới, nhưng rất nhanh, bà lại nói thêm:
"Phụ hoàng con là vua một nước, ta là hoàng hậu một nước, mấy thứ tình yêu này chúng ta đều không cần."
"Nhưng mà, con lại cảm thấy thực ra cả phụ hoàng và mẫu hậu đều rất..."
"Tiểu nha đầu, hôm nay con tới tìm ta không phải là để bàn bạc chuyện của con hay sao?"
Vương Từ cắt ngang lời Phong Quang, kéo cô ngồi xuống giường:
"Rốt cuộc người có tên Tư Già kia có bản lĩnh gì mà lại có thể làm cho nữ nhi của ta một mực thích hắn thế, ta rất tò mò đấy."
Phong Quang rũ vai, vẻ mặt uể oải, chính chuyện của cô còn đang vô cùng phiền lòng, lấy đâu ra tâm tư mà đi quản chuyện của trưởng bối làm gì chứ?
Khéo léo từ chối lời mời ngủ lại một đêm tại Phượng Nghi Cung của mẫu hậu, Phong Quang chậm rãi đi dạo trên hành lang. Suốt đường đi, hoa cỏ bên đường bị cô vô ý thức làm hỏng không ít, bất kỳ ai nhìn cũng biết tâm tình của cô lúc này đang rất tệ. Đám cung nữ đều đứng cách xa cô năm bước, giữ khoảng cách mà đi theo, không ai dám quấy rầy tới cô.
Lúc này mà còn dám xông lên trước mặt cô thì chắc chỉ có Hạ Phong Tuyết, nam tử vừa mới được sắc phong Thái tử này.
Một giọng nói ôn hòa khiến Phong Quang phải ngẩng đầu lên, nhìn nam tử đi tới từ phía đối diện, cô chào:
"Hoàng huynh."
Ngón trỏ Hạ Phong Tuyết hơi cong lại, hắn búng mũi cô một cái:
"Sắc mặt muội hình như không được ổn cho lắm. Sao vậy? Là ai to gan lớn mật dám làm cho công chúa điện hạ nhà chúng ta phiền não thế?"
"Còn chẳng phải do phụ hoàng..."
Phong Quang đột nhiên nhớ ra vị hoàng huynh này là đồng minh của mình, lập tức lên án:
"Người nói gì mà muốn giữ muội ở bên thêm mấy năm, thực ra là "Có lẽ... Phụ hoàng thật sự muốn giữ Phong Quang lại mấy năm."
"Còn lâu muội mới tin ấy, chỉ lửa được trẻ con."
Hạ Phong Tuyết buồn cười nói:
"Phong Quang muốn gấp gáp gả cho Tư Già thế sao?"
"Muốn chứ, nằm mơ cũng muốn!"
Cô nói nghiêm túc, sau đó lại lâm vào rối rắm:
"Muội đã đồng ý với Tư Già là sẽ không bắt huynh ấy chờ lâu. Thôi toi rồi, chẳng lẽ muội chỉ có thể lựa chọn đi trốn thôi ư..."
Nhìn thấy dáng vẻ gấp gáp muốn gả đi như thế của cô, lần đầu tiên Hạ Phong Tuyết cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, nhưng sau đó thấy cô lâm vào u sầu thì lương tâm liền trở nên bất an:
"Phong Quang, thực ra..."
Hắn chỉ nói được mấy tiếng này, sau đó lại chẳng nói thêm được gì nữa.
Phong Quang đợi cả nửa ngày cũng không thấy hắn nói tiếp đoạn sau thì kỳ quái:
"Hoàng huynh, huynh muốn nói gì thế?"
"Ta đưa muội tới một nơi."
Hạ Phong Tuyết nắm lấy tay cô, xoay người kéo đi.
Tuy có nghỉ hoặc nhưng Phong Quang vẫn đi theo hắn. Qua vài phút, cô mới phát hiện hóa ra họ đang tới tẩm cung của hắn thì càng thêm khó hiểu:
"Hoàng huynh, huynh dẫn muội tới đây làm gì chứ?"
"Phong Quang có nhận ra đây là cây gì không?"
Hạ Phong Tuyết dẫn cô bước vào trong đình viện, đứng dưới một gốc cây lớn.
Chỉ vừa liếc mắt một cái là Phong Quang đã nhận ra ngay:
"Đây là cây sơn trà. Muội nhớ rõ ràng là khi trước trong tẩm cung của hoàng huynh làm gì có cây sơn trà nào nhỉ..."
"Cái cây này là ta sai người mang tới đây trồng đấy, chờ mùa hè đến chắc sẽ ra rất nhiều quả."
Cô xoa khóe miệng không hề có nước miếng của mình, tỏ vẻ thèm nhỏ dãi:
"Nhất định muội có thể ăn sạch quả của cái cây này." "Tất nhiên là phải để trái cây lại cho Phong Quang rồi."
Hạ Phong Tuyết khẽ cười, ánh mắt như một dòng suối mát lành và đầy thâm tình:
"Phong Quang đã từng nói, sau này ta nên mua một căn biệt viện, trong sân trồng một cây sơn trà bốn mùa xanh tốt, lại cưới vợ sinh con, sung sướng cả đời."
Phong Quang sửng sốt hồi lâu:
"Những lời này... sao hoàng huynh lại biết?"
"Nàng vẫn còn chưa hiểu ra sao?"
Hắn tháo trâm phượng trên búi tóc của cô xuống, sau đó cài lên mái tóc cô một cây trâm vàng hình con bướm.
Hắn nhìn trâm vàng gỡ xuống từ trên tóc cô, cười hỏi:
"Chẳng phải Phong Quang đã sớm tặng cái này cho ta rồi sao?"
Phong Quang nhìn thấy cái trâm hình con bướm giống hệt với cây trâm mà cô đã chọn mua trong tiệm trang sức lúc còn ở trong cảnh mộng thì cánh môi giật giật, hồi lâu mới dám cất giọng không dám tin tưởng:
"Không... Sao có thể..."
"Chuyện không thể mà Phong Quang nói lại thật sự có thể đấy."
"Không đúng! Nhất định là muội còn đang nằm mơ rồi!"
Cô tự véo mình một cái, cảm thấy rất đau, nhưng thôi miên kia vốn không phải cảnh mộng bình thường, cô thấy đau cũng là chuyện dễ hiểu, cuối cùng hoảng hốt lùi về sau một bước:
"Sao huynh có thể là Tư Già được chứ?"
"Ta thật sự là Tư Già."
Hạ Phong Tuyết cầm lấy tay cô kéo người vào trong ngực mình, phòng ngừa cô lại một lần nữa rời xa hắn:
"Phong Quang, nàng nghe ta giải thích đi."
Cô muốn lắc đầu nói:
"Ta không nghe, ta không nghe.", sau đó khóc lóc định chạy đi, nhưng nhớ ra đây vốn là kịch bản chỉ dành cho nữ chủ thì cô lại nhịn lại.
Nếu đã không thể chạy, cô liền vứt bỏ phong phạm thục nữ, hung tợn túm lấy cổ áo hắn, nói:
"Khốn khiếp, tốt nhất huynh phải nói rõ ràng cho ta nghe!"