Chương 377: Công lược tiên sinh dạy học trên thiên giới
Nhắc tới chuyện này, ánh mắt Tô Phạt tối sầm lại, hắn vòng tay ôm lấy eo Phong Quang, kéo cô vào trong ngực mình, dường như không chú ý tới chuyện thân thể cô cứng đờ trong nháy mắt:
"Là lỗi của ta, nếu ngày đó không phải ta quá sốt ruột muốn cứu nàng thì bọn chúng cũng không chó cùng rút giậu mà làm nàng bị thương"
"Chuyện đó... không liên quan tới ngươi."
Thấy vẻ mặt tràn đầy hối hận của hắn, cô không tự chủ được an ủi một câu, cho dù nó chẳng liên quan gì tới điều cô đang nghĩ trong lòng cả.
Theo như lời của Tô Phạt thì cô vừa tin lại vừa không dám tin, thực ra điểm khiến cô nghỉ ngờ nhất chính là tự nhiên Hệ thống chủ lại biến mất một cách kỳ lạ.
Trong khoảng thời gian này, cô không ngừng gọi tên Hệ thống chủ trước đó cô gọi bốn, năm lần, cho dù nó không muốn để tâm đến cô thì cũng sẽ lên tiếng nói một câu như:
"Ký chủ, cô thực phiền", nhưng giờ nó lại hoàn toàn không hồi âm một tiếng nào.
Tuy hiện tại cô đang ở Thiên giới nhưng nam nữ chính có tồn tại ở thế giới này hay không cô cũng không biết, bởi vì thân phận của cô vốn dĩ đã không thích hợp rồi. Cô nhớ rõ, thân phận của cô hẳn phải là hoàng hậu ở nhân gian, là thiên kim tiểu thư của phủ Thừa tướng chứ không phải công chúa điện hạ ở Thiên giới, có quan hệ với Tô Phạt, thậm chí cô còn chẳng nhìn thấy sự tồn tại của hắn trong cốt truyện nữa.
Càng quan trọng hơn là Phong Quang hoàn toàn không có ký ức ở thế giới này, trong quá khứ, chuyện này chưa từng xuất hiện. Trước giờ Hệ thống chủ cũng chưa từng gặp trục trặc như thế, huống chỉ, cho dù có là hiệu ứng cánh bướm thì cũng chưa từng thay đổi thân phận của cô bao giờ.
Phong Quang bị nam nhân ôm vào lòng, cái ôm của hắn thực ấm áp, hơi thở trên người hắn cũng vô cùng dễ chịu, rõ ràng là một nam nhân có thể dễ dàng đem đến cho phụ nữ cảm giác an toàn, thế nhưng Phong Quang lại cứ thấy trong lòng thấp thỏm không yên.
Đây là cảm giác thấp thỏm, bất an chưa bao giờ xuất hiện, bởi vì cô hoàn toàn không biết gì về thế giới này hết.
Phủ đệ của Tô Phạt là Vị Danh Cư, Phong Quang tỉnh lại khiến cho người ở nơi đây đều thở phào nhẹ nhõm, ngoại trừ Tô Phạt ra, chắc chỉ có Vân Tước vốn là một con tiểu yêu ở nhân gian, qua rất nhiều năm mới tu luyện được thành tiên, vừa lên Thiên Đình đã lọt vào mắt công chúa, trở thành thị nữ bên người cô. Nói là thị nữ nhưng thực ra, trước đó, Phong Quang đã coi nàng ta như bằng hữu, không có gì giấu nhau cả.
Vân Tước là một tiểu cô nương rất đáng yêu, hiện tại nàng ta đang búi tóc cho Phong Quang, vui vẻ nói:
"Công chúa hôn mê hơn một tháng trời, cũng may là người đã tỉnh rồi, Vân Tước cũng có thể yên tâm."
Phong Quang nhìn bản thân mình qua gương đồng, cô giơ tay lên, ngón tay chạm vào băng gạc quấn quanh cổ.
"Công chúa yên tâm, cô gia đã tới Bắc Trạch tìm tiên dược tốt nhất, nhất định sẽ không để lại sẹo đâu. Bắc Trạch là địa phương cực kỳ hung hiểm trong tam giới, vì tìm thuốc cho Công chúa mà cô gia đã phải trải qua muôn ngàn gian khó."
Phong Quang nhướng mắt:
"Còn không phải sao, cứ hỏi khắp tam giới này xem, nam nhân nào yêu thương phu nhân nhà mình nhất thì chắc chắn tất cả mọi người đều nhắc tới tên cô gia."
Phong Quang thấy Vân Tước tôn sùng Tô Phạt như thế thì quay đầu lại nhìn nàng ta:
"Sau khi ta gả chồng em mới theo ta vào Vị Danh Cư làm thị nữ, đúng không?"
Vân Tước cười:
"Vì em nhát gan, sợ gây chuyện, Công chúa sợ mình rời khỏi Thiên cung rồi thì kiểu gì em cũng bị người khác bắt nạt, thế nên mới mang theo em tới Vị Danh Cư như của hồi môn."
Nói như thế, Phong Quang mới là chủ nhân chân chính của nàng ta.
Theo thói quen, Vân Tước nhanh chóng chải xong cho Phong Quang một kiểu tóc đơn giản mà không mất đi sự tỉnh xảo.
Phong Quang thấy nàng ta đã làm xong, mới đứng lên nói tiếp:
"Ta có thể hỏi em mấy vấn đề được không?"
Sự khách khí của Phong Quang khiến Vân Tước hoảng sợ, nàng ta vội vàng hành lễ: không gian dối nửa lời."
"Đừng lo lắng thế, ta chỉ muốn hỏi em một chút chuyện... có liên quan tới mối quan hệ giữa ta và Tô Phạt thôi."
Nghe nói vì cô hôn mê bất tỉnh nên Tô Phạt đã xin nghỉ dạy một tháng ở học viện, đến tận khi cô tỉnh lại, hắn mới lại yên tâm trở lại trường học để dạy thay cho những vị tiên khác.
"Chuyện giữa Công chúa và cô gia ư?"
Vân Tước hơi nghi hoặc, nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra vấn đề:
"Công chúa bị mất trí nhớ, vậy chắc cũng cảm thấy rất xa lạ với hết thảy mọi thứ xung quanh mình, em chỉ không ngờ công chúa còn quên luôn cả cô gia nữa."
"Ta quên hắn... là chuyện quái lạ lắm sao?"
"Không không không, chỉ là Vân Tước cảm thấy, dựa theo dáng vẻ thích cô gia trước kia của người, sao lại có thể quên mất cô gia được chứ? Trước kia Công chúa còn nói đùa với Vân Tước rằng, nếu một ngày nào đó người mất trí nhớ thì người cũng nhất định không quên cô gia đâu."
"Em nói, trước kia ta thích Tô Phạt nhiều thế ư?"
"Đúng thế. Khi đó, công chúa và cô gia lưỡng tình tương duyệt nhưng Thiên Đế không đồng ý gả người cho cô gia, đến tận khi Công chúa dùng mạng sống uy hiếp, Thiên Đế mới đồng ý cuộc hôn nhân này."
Vân Tước nói tới đây lại không nhịn được mà nở nụ cười:
"Nhớ năm đó có bao nhiêu người không xem trọng hôn sự giữa công chúa và cô gia, giờ chẳng phải ai cũng phải mở miệng khen là duyên trời tác hợp, nghĩ lại, có không biết bao nhiêu nữ nhân ao ước có được hôn phu tốt như cô gia ấy chứ."
Cô và hắn quả thực là một đôi phu thê mẫu mực.
Phong Quang nghe xong, lại suy nghĩ một chút rồi mới hỏi:
"Vậy em biết ta và Tô Phạt quen nhau thế nào không?"
"Biết ạ, lúc đó Công chúa mới vào học viện học tập, cô gia là tiên sinh dạy môn thảo dược, nhưng mà công chúa..."
Vân Tước nhíu mày, suy nghĩ một chút để tìm từ ngữ:
"Công chúa không thích học hành lắm, đặc biệt là môn thảo dược, thường xuyên trốn học, bị cô gia nhớ kỹ, cho nên mỗi lần lên lớp, cô gia đều giữ công chúa lại bắt học bù. Tuy công chúa không thích nhưng cũng chẳng Lúc nói đến chữ "xong", Vân Tước lộ ra nụ cười gian xảo, học bù rồi nảy sinh tình cảm đúng là một chuyện rất thú vi mà.
Phong Quang nghe xong, im lặng quay đi, lại thở dài thườn thượt. Vân Tước nói cô không thích học, câu này cô tin, nói cô bị giữ lại học, những lời này cô cũng tin, nhưng mà học bù rồi nảy sinh tình cảm... cái này lại làm cô liên tưởng hơi lệch lạc một chút. Chính là mấy cái AVI(1) giữa thầy giáo và học sinh sau giờ học thêm ấy... Khụ khụ, cô đang nghĩ cái quái gì thế này?
"Công chúa, người làm sao thế?" Vân Tước thấy tự nhiên Phong Quang lắc mạnh đầu thì không khỏi tò mò hỏi.
Phong Quang xoay người nhìn Vân Tước:
"Ta bị thương... thật sự là vì đi tiêu diệt quân phản bội của Ma tộc sao?"
"Đúng thế, từ năm trăm năm trước, khi Ma giới và Thiên giới ký kết hiệp ước đình chiến thì Ma giới liền chia làm hai phe, một phe tôn sùng việc chung sống hòa bình với Thiên giới, một phe lại ủng hộ chuyện khai chiến. Nhưng giờ người đứng đầu Ma giới lại nằm ở phe ủng hộ đình chiến, thế nên phe hiếu chiến trở thành kẻ phản bội của Ma giới, không chỉ cả Ma giới đuổi giết họ mà ngay cả Thiên giới cũng thế."
"Thế nên khi ta nghe tin quân phản bội của Ma tộc xuất hiện ở Hoang Sơn, ta đã chủ động xin đi giết giặc, tiêu diệt bọn chúng à?"
Vân Tước gật đầu:
"Đúng thế ạ!"
"Ta có cái dũng khí này từ đâu ra thế..."
Cô đỡ trán đầy vẻ bất đắc dĩ.
(1) AVI: là tên viết tắt của Audio Video Interleave là một dạng file đa phương tiện được ra mắt lần đầu tiên vào khoảng tháng 11 năm 1992 bởi hãng phần mềm lớn nhất Thế giới - Microsoft. Các tập tin với định dạng AVI này có thể chứa nên trong nó cả âm thanh lẫn hình ảnh và cũng giống như các định dạng video khác [Túm lại là mấy cái clip đen trên mấy trang web đen cấm trẻ em dưới 18 ấy ấy]