Chương 394: Công lược tiên sinh dạy học trên thiên giới
"Tìm ta ư?"
Phong Quang đi thẳng vào vấn đề, hỏi: "Ta hỏi ngươi, có phải ngươi biết ta hay không?"
"Chuyện này... ta cũng không biết cô nương, có điều..." Chưởng quẩy mở một bức tranh cuộn tròn ra:
"Người được vẽ trên bức tranh này... thật sự rất giống với cô nương đấy."
Phong Quang nhìn bức tranh kia, chỉ thấy trên bức tranh là một thiếu nữ đang đứng, tuy nàng mỉm cười nhưng ánh mắt lại tràn ngập vẻ u sầu, càng quan trọng hơn là thiếu nữ trên bức tranh này giống cô y như đúc.
"Chưởng quầy, bức tranh này do ai vẽ thế?"
"Thật không dám giấu giếm, đây là bức tranh do ông nội của ta để lại. Ông nội ta truyền cho phụ thân ta, phụ thân ta lại truyền lại cho ta, đồng thời còn có một đoạn đi ngôn."
"Di ngôn như thế nào?"
"Nếu có một ngày, một nữ nhân giống người được vẽ trên bức tranh này xuất hiện, nếu bên cạnh nàng ta còn có một người đàn ông thì không cần nói gì cả. Nếu nam nhân đó không còn nữa thì phải nói cho nàng ta biết, người nàng ta muốn tìm được an trí ở Danh Thủy Trang ngoài ngoại ô."
Sở dĩ chưởng quầy xuất hiện ở đây cũng là vì ông ta nhìn thấy Tô Phạt đã đi ra ngoài, thấy thời cơ tới nên mới muốn đi tìm người.
"Người ta muốn tìm..."
Phong Quang không khỏi nhảy dựng lên trong lòng:
"Danh Thủy Trang là địa phương nào? Rốt cuộc chuyện bức tranh này của ông là sao?"
"Cô nương đừng vội, xin nghe ta từ từ nói kể lại."
Thì ra, hơn một trăm năm trước, chính ông chủ đầu tiên của quán trọ đã vẽ ra bức tranh này. Nghe nói lúc đó ông ta gặp phải cướp trong núi, được một cô nương cứu, mà cô nương kia không nhận tiền bạc cảm ơn, chỉ cầu xin ông ta giúp một chuyện, đó là giúp nàng giấu một đứa trẻ, cũng giúp nàng chăm sóc cho đứa trẻ ấy. Đương nhiên chưởng quầy đồng ý, cô nương đó lại bảo ông ta vẽ một bức tranh, rồi còn lưu lại câu nói kia.
Vì thế, lão chưởng guầy giấu đứa bé ở Danh Thủy Trang ngoài ngoai ô. hơn nữa còn báo với đời sau của mình rằng nhất định phải chăm sóc tốt cho đứa bé ấy. Nhưng mà suốt một trăm năm này, người hầu ở Danh Thủy Trang thay đổi từ thế hệ này sang thế hệ khác, vậy mà đứa bé lại chẳng hề lớn lên...
Phong Quang nghe tới đây liền không chịu đựng nổi nữa:
"Nói cho ta biết, đi tới Danh Thủy Trang như thế nào?"
"Ở ngoài ngoại thành phía đông, bên cạnh gốc đa lớn nhất chính là Danh Thủy Trang, cứ đi thẳng là tới thôi."
Chưởng quẩy vừa mới nói xong thì đã thấy cô nương hóa thành một luồng ánh sáng và biến mất. Ông ta ngơ ngác cầm bức tranh trong tay, thầm nghĩ có lẽ đúng như cha ông ta nói, cô nương năm đó thực ra không phải người phàm mà là thần tiên. Cái đó cũng giải thích tại sao đứa bé ở Danh Thủy Trang kia mãi không trưởng thành, con cái của thần tiên thì tất nhiên không giống con cái của người phàm rồi.
Lại nói ở bên kia, trước tình thế cấp bách, Phong Quang liền vận dụng tiên pháp theo bản năng, chỉ sau một cái chớp mắt, cô đi theo hướng mà chưởng quầy nói và gặp được một gốc đa rất lớn, mà ở bên cạnh cây đa đó có một bảng hiệu đề tên ba chữ "Danh Thủy Trang".
Cô không hề tự hỏi tại sao cô lại giấu Tiếu Tiếu đi, cũng không nghĩ tới chuyện không phải Tô Phạt giấu con bé như lời viết trong lá thư, trong đầu cô lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là tìm được Tiếu Tiếu.
Phong Quang hạ xuống sân bên trong tòa nhà, cô đang xác định xem nên đi về phía nào thì lại nghe thấy tiếng của hai bà vú nói chuyện với nhau vang lên từ hành lang bên kia: "Ta nghe nói tiểu chủ nhân ở nơi này hơn một trăm tuổi rồi đấy."
"Hả? Không thể nào, rõ ràng tiểu thư mới chỉ là đứa bé mười tuổi thôi mà."
"Sao lại không thể chứ? Cô cô ta năm nay đã hơn tám mươi tuổi rồi, năm đó bà ấy cũng làm việc ở nơi này, chính bà ấy nói ta nghe như thế. Ngươi đã nghe qua việc người nào trải qua suốt trăm năm vẫn cứ là trẻ con chưa? Ta nghĩ..."
"Ngươi nghĩ cái gì?"
"Chắc chắn nó là một tiểu yêu quái!"
Hai bà vú kia nói không hề nhỏ, có lẽ bọn họ tưởng không có ai nghe thấy, Phong Quang không thèm để ý tới hai người này, ánh mắt cô dừng trên người đứa bé đang ngồi sau gốc cây. Đứa bé ngồi xổm như đang nhặt lá rụng chơi, đối với những lời phê bình của người khác, nó hoàn toàn Nhưng Phong Quang biết là nó có nghe thấy, cô bước qua từng bước một, bàn tay rũ bên người siết chặt làn váy, trái tim đập càng lúc càng nhanh.
Đứa bé gái đang cúi đầu ngồi chơi trên mặt đất bỗng nhiên phát hiện ra trong tầm mắt mình có một đôi hài trắng tinh. Nó ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp, nó nghiêng đầu chớp mắt:
"Tỷ tỷ xinh đẹp, ta chưa từng thấy tỷ ở trong thôn trang này."
"Đó là vì... ta vừa mới tới đây."
Phong Quang nghe thấy âm thanh mềm mại của nữ hài nhỉ thì trong lòng mềm đến rối tinh rối mù.
Cô ngồi xổm xuống trước mặt đứa trẻ, cưỡng ép mình nói chuyện với giọng bình thản nhất:
"Ta là Tiếu Tiếu."
Đứa bé nở một nụ cười ngọt vào, ngây thơ và đáng yêu.
Cho dù trong lòng đã nổi đầy sóng to gió lớn nhưng Phong Quang vẫn duy trì dáng vẻ bình thản, gần gũi, cô hỏi:
"Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"
"Ta cũng không biết nữa..."
Tiếu Tiếu buồn rầu nhíu mày, dáng vẻ nó thoạt nhìn mới chỉ sáu, bảy tuổi, đúng tuổi ngây thơ, hồn nhiên nhất, nhưng nó thật sự không biết tuổi tác của mình. Nó chỉ biết rằng người làm ở thôn trang này thay đổi hết lần này tới lần khác, chỉ có mình nó vẫn cứ luôn ở nơi này.
Phong Quang nhìn về phía hai bà vú ở phía xa vẫn còn đang nói chuyện, hỏi Tiểu Tiểu:
"Bọn họ nói ngươi là yêu quái... ngươi không tức giận ư?"
"Tức giận chứ, còn lâu ta mới là yêu quái nhé!"
Tiếu Tiếu bình tĩnh đáp:
"Nhưng mà có tức giận thì cũng vô dụng thôi, cho dù bọn họ không nói thì cũng có người khác sẽ nói thế."
Phong Quang nghe xong, trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu, cô dùng âm thanh không dám chắc chắn, hỏi:
"Tiếu Tiếu... ngươi muốn có mẫu thân không?"
Thần sắc Tiếu Tiếu mờ mịt, gương mặt nhỏ tỉnh xảo đáng yêu lập tức mất đi sức sống:
"Nhưng mà ta không có mẹ... Từ khi ta bắt đầu có ký ức thì ta đã ở đây một mình rồi."
"Nếu... nếu ta nói ta là..."
Cô bỗng nhiên nghẹn ngào:
"Nếu ta là mẹ của con, con có tin không?"
Tiếu Tiếu khựng người, con bé ngơ ngác nhìn Phong Quang rất lâu, cuối cùng nói:
"Ta tin."
Phong Quang muốn duỗi tay chạm vào nó nhưng nó lại tránh đi.
Tiếu Tiếu nhìn cô bằng ánh mắt lạnh nhạt, trên mặt không hề có vẻ gì là khiếp sợ mà chỉ tràn đầy bài xích:
"Nhưng mà ta không nhận, ngươi vứt bỏ ta lâu như thế, tại sao giờ còn muốn tới tìm ta chứ?"
"Tiếu Tiếu, con nghe ta nói..."
"Ngươi là người đàn bà xấu! Tiếu Tiếu không cần mẹ!"
Tiếu Tiếu đúng vụt dậy, chạy về một phía khác.
"Tiếu Tiếu!"
Phong Quang nhìn theo bóng dáng con bé, cô liền đuổi theo, còn chưa chạy được bao xa thì đã nhìn thấy một người đàn ông xuất hiện trước mắt hai người.
Người đàn ông mặc bạch y ấy, ngoại trừ Tô Phạt ra thì không còn ai khác cả.
Trong đầu Phong Quang đều là ý nghĩ thôi xong rồi, không ngờ lại bị hắn phát hiện ra nơi này, nhưng tình huống ngoài dự đoán đã xảy ra.
"Chat"
Tiếu Tiếu kên †o mêt tiếng rồi nhào vào lồng naười đàn âna. âm chất lấy chân hắn, nói:
"Cha, Tiếu Tiếu không cần mẹ!"
Tô Phạt cúi người, xoa đỉnh đầu tiểu nha đầu, nói với vẻ thân thiết:
"Tiếu Tiếu ngoan, không cần kích động."
Phong Quang nhìn cảnh cha con thân thiết trước mắt, sự khủng hoảng ban đầu vẫn còn, nhưng trong đó lại nhiều thêm một phần thắc mắc không hiểu ra sao, tại sao Tô Phạt lại biết Tiếu Tiếu ở đây, lại vì sao mà thái độ của Tiếu Tiếu với hắn lại thân mật như thế?