Chương 396: Công lược tiên sinh dạy học trên thiên giới
Phong Quang thở phào một hơi thoải mái, trong lòng thầm mắng, ai bảo đám người không có mắt này dám nói xấu con gái cô sau lưng chứ, dọa bọn họ như thế còn là nhẹ đấy.
Nếu đã tìm thấy Tiếu Tiếu rồi, Phong Quang nhất định sẽ không để Tiếu Tiếu ở lại nhân gian nữa, kiểu gì cô cũng phải đưa Tiếu Tiếu đi. Cô muốn để Tiếu Tiếu ở bên cạnh mình.
Tô Phạt muốn dùng Tiếu Tiếu để đe dọa cô, vậy thì cô cũng sẽ dùng tính mạng của mình để uy hiếp lại hắn. Nếu hắn dám làm gì Tiếu Tiếu, vậy thì cô sẽ lại lần nữa lựa chọn kết thúc cuộc đời mình, chỉ khác là, lần này cô sẽ lựa chọn đâm thẳng vào trái tim.
Chẳng phải hắn muốn trái tim của cô sao? Một trái tim đã thủng, liệu hắn còn muốn hay không?
Đột nhiên, Phong Quang bỗng nhận ra không ngờ cũng có lúc mình lại có ý tưởng điên cuồng như thế này. Cô lắc đầu tự nói với bản thân mình, cô không phải Tô Phạt, cô không biến thái như hắn!
Cô không nên nghĩ tới việc chết như thế nào mà nên nghĩ tới việc làm sao có thể sống sót với Tiếu Tiếu, hoặc ít ra, có thể giữ được tính mạng cho Tiếu Tiếu...
Trong lúc Phong Quang còn đang trầm tư một mình thì cái cây bên cạnh rung lên, sau đó có một người đàn ông trẻ tuổi mặc trang phục màu đen nhảy từ trên cây xuống.
Phong Quang bị dọa sợ, cô lùi về sau một bước. Nhờ ánh trăng, lúc này cô mới nhận ra người đột nhiên xuất hiện chính là Giản Thiện, còn chưa đợi cô đặt câu hỏi thì Giản Thiện đã nói:
"Đại di, người mau đi với con!"
"Ta không thể đi."
Phong Quang từ chối thẳng thừng, vất vả lắm cô mới tìm thấy Tiếu Tiếu, cô tuyệt đối không thể rời đi dễ dàng như thế được.
Giản Thiện bực bội vò đầu:
"Đại di à, không phải người bị đại di phụ kia của con tẩy não rồi đấy chứ? Con nói cho người biết, hắn không phải người tốt gì đâu, giờ mà người không đi thì sẽ không kịp nữa!"
"Tiếu Tiếu còn ở trong tay hắn, ta không thể đi." Cảm xúc của Giản Thiện đột nhiên dâng trào.
Thái dương Phong Quang khẽ nhảy:
"Nàng dâu tương lai cái gì chứ hả?"
"Con quên mất, đại di đã bị mất trí nhớ. Nhớ năm đó khi con còn nhỏ, người đã nói sau này người sinh hài tử, cho dù là nam hay nữ thì người đều muốn chọn con làm rể mà..."
"Gì... 2"
"Đại di, người không thể lật lọng đâu nhé, chính miệng người đã nói là sẽ cho con tới ở rể rồi. Trước đây người đã từng nói với con về Tiếu Tiếu, con còn đang chờ Tiếu Tiếu trở thành nàng dâu tương lai của con đấy."
Phong Quang trầm mặc trong giây lát:
"Ngươi tới nhà ta ở rể ư? Ngươi không phải thiếu chủ Ma giới à? Chẳng phải sẽ trở thành chủ nhân đời sau của Ma giới sao?"
"Đừng nói nữa, cái nơi tối đen như mực Ma giới đó sao đẹp bằng Thiên giới được, cũng chẳng có gì vui như nhân gian, con đã không muốn làm chủ nhân Ma giới đời kế tiếp từ lâu rồi. Huống chi, thân thể cha con khỏe mạnh như thế, ông ấy và mẹ con nỗ lực rồi sinh thêm một đứa nữa là được."
Giản Thiện nói với vẻ bất cần. Cũng đúng, tính hắn vốn phóng khoáng, thích tiêu diêu tự tại. Ngồi trên ghế chủ nhân Ma giới thì có khác nào trói chân hắn, hắn có điên mới ngồi lên đó.
Khóe miệng Phong Quang co rút:
"Cha mẹ ngươi có biết suy nghĩ này của ngươi không?"
"Bọn họ biết hay không cũng thế cả thôi. Ôi, đại di à, Tiếu Tiếu đang ở đâu, người cho con gặp mặt một chút đi, đây là nàng dâu tương lai của con đấy. Đại di xinh đẹp như thế, vậy thì chắc chắn Tiếu Tiếu cũng rất xinh đẹp rồi."
Phong Quang trầm mặc, cô đang do dự không biết có nên nói với hắn chuyện Tiếu Tiếu vẫn chỉ là một đứa bé con hay không.
Đúng lúc Phong Quang còn đang do dự thì có một trận gió nổi lên, lại có thêm một người đàn ông mặc trường bào màu đen hoa văn vàng xuất hiện. Khí thế của hắn rất dọa người, dáng vẻ càng thêm bất phàm, chỉ vừa mới xuất hiện ở nơi này đã có thể hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người rồi.
Vừa nhìn thấy người đàn ông này, sắc mặt Giản Thiện lập tức thay đổi, thái độ trở nên nghiêm túc hẳn:
"Phụ thân, sao người lại tới đây?" "Phụ thân?"
Phong Quang kinh ngạc.
Nhìn kỹ, quả thực người đàn ông này và Giản Thiện giống nhau tới bảy, tám phần, chỉ có điều khí thế của hai người hoàn toàn khác nhau, một người trầm ổn, một người lười nhác.
"Công chúa điện hạ."
Người đàn ông mặc đồ đen trầm giọng nói:
"Chúng ta lại gặp nhau."
"Ngươi là chủ nhân của Ma giới đấy à?"
Giản Thiện đứng bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở:
"Phụ thân, bây giờ dì ấy đang bị mất trí nhớ."
"Mất trí nhớ..."
Ánh mắt người đàn ông dừng trên người Phong Quang:
"Đây là lần thứ bao nhiêu ngươi mất trí nhớ rồi?"
"Chắc có lẽ là lần thứ mười bốn..."
Phong Quang ho khan một tiếng, hơi mất tự nhiên.
Giản Thiện hỏi:
"Phụ thân, sao người lại tới đây thế ạ?"
"Mẹ con không yên tâm về con nên bảo ta tới xem."
Người đàn ông trả lời xong lại nhìn về phía Phong Quang, tự giới thiệu mình:
"Công chúa, ta là Giản Am, chủ nhân đương nhiệm của Ma giới."
"Xin chào... Mà khoan!"
Phong Quang hỏi với vẻ không chắc chắn:
"Ngươi vừa nói tên ngươi là gì nhỉ?"
Hắn lại nhắc lại lần nữa:
"Giản Am."
Ôi mẹ của con ơi, đây không phải nam chính của thế giới này à?
"Vậy có phải thê tử của ngươi tên là... Lưu Li không?"
Giản Thiện hưng phấn hỏi: "Đại di, người nhớ ra mẹ con rồi sao?"
"Đại khái có nhớ một chút." Phong Quang trợn mắt nói dối. Cốt truyện của thế giới này rốt cuộc là sao đây? Tại sao Giản Am nguyên bản là đế vương ở nhân gian lại thành chủ nhân Ma giới, mà Lưu Li mất tích nhiều năm lại trở thành Ma hậu. Càng quan trọng là, Lưu Li còn là em kết bái của cô nữa chứ?
Phong Quang hoàn toàn không hiểu ra sao, chỉ cảm thấy lượng tin tức dội vào đầu nhiều tới mức làm đầu cô muốn nổ tung lên, thế nhưng cô lại chẳng tìm được chút manh mối nào.
Đúng rồi, quan trọng là còn có người đàn ông tên Chung Nhiên kia nữa chứ.
"Ma quân, ngươi có biết một người đàn ông có tên là Chung Nhiên không?"
Ánh mắt Giản Am khẽ động, chậm rãi hỏi:
"Vì sao công chúa lại muốn tìm người đàn ông tên Chung Nhiên đó?"
"Không... Là tự nhiên trong đầu xuất hiện cái tên này."
Phong Quang trả lời xong, trong lòng càng thêm thấp thỏm. Nếu Giản Am nói không biết người đàn ông tên Chung Nhiên kia thì sự tình càng khó phân biệt rồi.
Nhưng Giản Am lại nói:
"Chuyện có liên quan tới người tên Chung Nhiên kia, có lẽ công chúa nên đi cùng ta một chuyển, sau đó sẽ hiểu ra rất nhiều sự tình."
"Đi cùng ngươi sao?"
"Công chúa yên tâm, có người muốn gặp mặt người, địa điểm ở tửu lầu tại thị trấn gần đây, cách chỗ này không xa lắm."
"Ngươi nói muốn đưa ta đi gặp một người, người đó có phải Lưu Li không?"
Giản Am đáp: "Đúng là Lưu Lỉ."
"Tại sao nàng ta lại muốn gặp ta?"
"Vì... trả món nợ năm xưa còn thiếu."
Phong Quang ngẩn ra, có một loại trực giác, nếu cô đi thì sẽ có rất nhiều chuyện như rẽ mây nhìn thấy mặt trời, cô cũng không cần phải ngồi đây đoán này đoán nọ nữa.
Cô gật đầu: "Được, ngươi dẫn ta đi gặp nàng ta đi."
Trong phòng riêng tại một quán rượu, có một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi chờ.
Nhớ năm đó nàng ta là người tương đối tùy tiện, thích rong chơi, tính cách nàng ta theo thời gian cũng dần trở nên trầm ổn và hiền thục hơn. Nàng ta không còn là thiếu nữ không quan tâm mọi chuyện, sống vô lo vô nghĩ như năm xưa nữa.