Chương 401: Công lược tiên sinh dạy học trên thiên giới
Tiếu Tiếu lắc đầu, không nói một câu nào.
Phong Quang không biết Tô Phạt đã nói gì với Tiếu Tiếu, nhưng cô biết đó chẳng phải chuyện tốt gì. Nhưng bây giờ không phải lúc để cô hỏi chuyện này, bên kia, không khí giữa Tô Phạt và Giản Am đã trở nên vô cùng căng thẳng, gần như chạm vào là nổ.
Giản Am lạnh lùng nói:
Đoạn thời gian ở nhân gian đã phiền ngươi phải chiếu cố rồi."
"Ở nhân gian, ngươi là quân, ta là thần, Ma quân nói khách sáo rồi."
Tô Phạt mỉm cười lễ phép, dường như đã quên hẳn chuyện năm đó chính hắn đã sắp xếp việc giết chết Giản Am.
Hắn tỏ vẻ đã quên thì Giản Am cũng giả bộ không nhớ:
"Năm đó, bất luận là chiến sự hay trị quốc, mỗi lần ngươi giải thích đều khiến ta vô cùng kinh ngạc."
"Năng lực của Ma quân đại nhân cũng không phải bình thường."
"Có giỏi cũng chẳng bằng ngươi."
"Thủ đoạn trị quốc của Ma quân chẳng phải cũng khiến người ta phải khen ngợi đó sao?"
Phong Quang nghe bọn họ nói chuyện, ngươi một câu, ta một câu, nghe tới nghe lui cũng chỉ thấy bọn họ thổi phồng lẫn nhau, sắc mặt cô tối sầm, lập tức dẫn Tiếu Tiếu ra ngoài. Cô không nghĩ Tô Phạt sẽ để cô rời đi như thế hắn sẽ nhanh chóng đuổi theo thôi.
Tiếu Tiếu ra khỏi quán rượu nhưng vẫn giữ thái độ im lặng, Phong Quang ngồi xổm xuống, mắt đối mắt với con bé:
"Tiếu Tiếu, con làm sao thế?"
"Con... con không sao cả."
Ánh mắt Tiếu Tiếu hoảng loạn, không dám nhìn thẳng vào Phong Quang.
Phong Quang không tin những lời Tiếu Tiếu nói, cô cưỡng ép kéo Tiếu Tiếu vào lòng mình:
"Cho dù con có thừa nhận mẹ là mẹ của con hay không nhưng chuyện me sinh con ra là sư thât không thể nào thay đổi được. thế nên me có quyền được quan tâm tới con. Giờ con nói cho mẹ biết, có phải cha con nói gì với con không hả?"
Tiếu Tiếu nghẹn ngào mấy tiếng, cuối cùng khóc òa lên:
"Cha nói người căn bản không muốn con được sinh ra, bởi vì mẹ kiên quyết... là mẹ trốn tới nhân gian sinh Tiếu Tiếu ra."
Phong Quang nghe thấy thế thì không ngừng thầm mắng gã Tô Phạt kia, cho dù hắn không thích Tiếu Tiếu thì cũng không nên nói ra mấy lời như thế trước mặt con trẻ chứ.
Cô ôm Tiếu Tiếu vào lòng, để Tiếu Tiếu gục xuống vai mình, vuốt ve cái gáy của nó, an ủi con bé:
"Cha con lừa con thôi... Cha không hề có suy nghĩ như thế đâu. Tiếu Tiếu, con không biết chứ, cha con là người rất lợi hại, nếu cha không muốn Tiếu Tiếu được sinh ra thì sao đến giờ Tiếu Tiếu còn có thể quay về bên người mẹ được chứ?"
Trước khi biết thân phận thật sự của Tô Phạt, có lẽ Phong Quang còn nghĩ hắn quả thực không phát hiện ra sự tồn tại của Tiếu Tiếu, nhưng sau khi biết thân phận hắn rồi, cô lại nghĩ theo cách khác. Tô Phạt là dạng người gì chứ? Chỉ cần hắn muốn, trong thiên hạ này sẽ chẳng có chuyện gì mà hẳn không biết được, giờ Tiếu Tiếu vẫn còn sống khỏe mạnh, cô cũng không tin chuyện trước đó Tô Phạt hoàn toàn không biết sự tồn tại của Tiếu Tiếu.
Tiếu Tiếu ngẩng đầu lên, khóc nức nở:
"Nhưng mà cha... Cha nói, người chỉ yêu một mình mẹ mà thôi... Cha căn bản không thích con... Nếu... nếu con không phải con gái của mẹ, vậy thì ở trong mắt cha, con... chẳng khác nào người xa lạ..."
Suýt chút nữa thì Phong Quang đã chửi ầm lên rồi, rốt cuộc gã Tô Phạt này muốn gì đây hả? Ở trước mặt con trẻ mà nói mấy câu này được à? Có bao nhiêu đứa trẻ xuất hiện bóng ma tâm lý chỉ vì lúc chúng còn nhỏ, cha mẹ đã nói những lời tổn thương tới chúng?
Cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, Phong Quang vội vàng vỗ về Tiếu Tiếu đang khóc trong lòng mình, cô nhẹ giọng nói tiếp:
"Đừng nghe những gì cha con nói, cha cố ý nói vậy để đùa con thôi."
"Con không tin... Cha không thích con... Cha không thích con, mẹ cũng không thích con... Con là đứa trẻ không ai muốn!"
Khi Tô Phạt xuất hiện trước mắt con bé, con bé ngây thơ nghĩ rằng rốt cuộc mình cũng có phụ thân yêu thương mình rồi, nhưng những gì mà Tô Phạt nói với nó ngày hôm nay đã hoàn toàn đánh nát ảo tưởng đó trong lòng Tiếu Tiếu.
Lúc đó, Tô Phạt đứng trong bóng tối, khóe môi hắn vẫn cứ nở một nụ cười trước sau như một:
"Tiếu Tiếu, con phải biết rằng, ta thương con, chiều chuộng con, nhưng trên tiền để con là con gái của Phong Quang. Thế nên, con không thể làm mẹ con thương tâm được, bởi nếu thế... con cũng chẳng còn giá trị tồn tại nữa."
Đứa bé nhỏ tuổi lập tức bị dọa, Tiếu Tiếu đứng ngẩn ngơ tại chỗ, mãi một lúc lâu sau cũng không phát ra được bất kỳ âm thanh nào.
Mà Tô Phạt sau khi nói xong những lời này lại nắm lấy tay con bé, tiếp tục nói bằng giọng điệu của một người cha hiền từ:
"Tiếu Tiếu phải ngoan thì mới có thể sống lâu một chút được."
Tiếu Tiếu chưa bao giờ sợ hãi như thế, đây là phụ thân của nó, nhưng nó không muốn có người cha như thế này...
Phong Quang ôm chặt lấy con bé:
"Tiếu Tiếu, con nghe mẹ nói này. Trước giờ chưa bao giờ mẹ nghĩ là không cần con, mẹ không dám đưa con về Thiên giới mà để con ở lại nhân gian là vì muốn bảo vệ con. Ký ức của mẹ không ngừng bị xói mòn, nhưng từ sau khi biết đến sự tồn tại của con, mẹ đã liều mạng muốn đi tìm lại con rồi. Con xem đi, chẳng phải mẹ đã tìm được con rồi hay sao?"
"Liệu có phải... vì cha..."
Tiếu Tiếu khóc thút tha thút thít, nức nở nói:
"Cha không muốn nhìn thấy con, thế nên... thế nên người phải bỏ con lại một mình ở đây..."
"Không phải, cha con cũng rất yêu thương con."
Phong Quang lấy khăn tay ra lau nước mắt cho Tiếu Tiếu, dịu dàng nói tiếp:
"Sở dĩ mẹ không dẫn con về Thiên giới là vì trên Thiên giới có một đại ma đầu làm loạn, trước khi phong ấn đại ma đầu đó, mẹ không dám để con ở lại, bởi vì quá nguy hiểm. Mà Tiếu Tiếu lại còn quá nhỏ, chưa thể đánh lại đại ma đầu đó mà, đúng không?" "Thật... thật thế sao?"
"Đương nhiên là thế rồi."
Phong Quang trợn mắt nói dối, thực ra lời này cũng là nửa thật nửa giả. Đúng là ở Thiên giới có một đại ma đầu, hắn chính là Tô Phạt.
"Nhưng mà... Nhưng mà chính cha đã nói..."
"Là do cha con giận một chút thôi."
Phong Quang giải thích,"Cha cảm thấy thái độ của con với mẹ không tốt nên mới cố ý nói ra những lời đó để chọc giận con. Tiếu Tiếu là đứa trẻ thông minh, đương nhiên cũng biết những lời này là giả mà, đúng không?"
Tiếu Tiếu không ngừng nức nở, xem ra vẫn rất nghi ngờ những gì Phong Quang nói.
Lúc này, rốt cuộc Tô Phạt cũng đi ra khỏi quán rượu.
Phong Quang lập tức nói với Tiếu Tiếu:
"Nếu Tiếu Tiếu không tin lời mẹ nói thì chúng ta hỏi cha con đi, hỏi xem cha có yêu Tiếu Tiếu hay không nhé?"
Tô Phạt đi tới trước mặt Phong Quang, nhướng mày. Hắn trước giờ vốn đi theo phong cách nho nhã, nay lại làm ra động tác ngả ngớn như thế khiến cho cô nhất thời cảm thấy hắn cũng có chút phong lưu, phóng khoáng.
Tiếu Tiếu nghiêng đầu nhìn Tô Phạt, hai mắt đẫm lệ chờ mong đáp án từ hắn. Phong Quang thì nhìn hắn với ánh mắt hung dữ, tư thế như kiểu nếu ngươi không trả lời cho tử tế thì ta không để yên cho ngươi.
Tô Phạt cười, sau đó cũng ngồi xổm xuống, hiển từ xoa đỉnh đầu Tiếu Tiếu, chậm rãi nói:
"Ngoại trừ mẹ con ra, ta sẽ không yêu ai khác cả."
Đầu tiên, Tiếu Tiếu ngẩn ngơ, tiếng khóc im bặt, sau đó bả vai run rẩy rồi khóc òa lên, còn thảm thiết hơn cả trận khóc trước đó nữa.