Thế giới của những người phụ nữ tài giỏi mạnh mẽ, thật khó hiểu."
Lý Tất thầm nghĩ đáng ra ông ta không nên hỏi câu hỏi này, lại đổi sang câu hỏi khác,"Cô Hạ có cảm thấy cậu An có chỗ nào khác lạ không?"
"Có, nhiều lắm!"
Lý Tất và viễn cảnh sát đi theo đầu nghiêm túc nói: "Lạ chỗ nào?"
"Giọng anh ấy có thể khiến người ta mê mẩn, nụ cười của anh ấy có thể làm tôi choáng váng đầu óc, còn nữa mỗi khi anh ấy gọi tên tôi, tôi cứ như là cả người mất đi sức lực."
Viên cảnh sát đi theo ghé tai Lý Tất nói: "Đội trưởng Lý, cô nhóc này đúng là mê trai hết thuốc chữa."
Lý Tất vô thức gật đầu. Ông ta từng gặp nhiều người mê trai nhưng chưa thấy ai mê mệt như vậy. Ông cất sổ ghi chép đi, tốt bụng nhắc nhở cô:
"Cô gái, cậu An này không đơn giản như cô nghĩ đâu."
"Đó là điều đương nhiên, anh ta là người có nội tâm phong phú."
Lý Tất nghẹn họng, để lại một ánh mắt tội nghiệp, dẫn theo viên cảnh sát đi cùng rời khỏi. Ông ta đã nghĩ rằng sẽ hỏi được chút thông tin gì từ cô, đúng là sai lầm mà! Phong Quang bĩu môi nhìn theo bóng hai người đó.
Cô chạy về nhà, giờ cha cô hạ lệnh cho cô bảy giờ là cấm cửa. Tuy cô không sợ cha, nhưng đối diện với gương mặt khó chịu của ông, tâm trạng cũng sẽ rất tệ. Sau khi có người thấy cảnh sát tìm đến nhà An Đồng thì chỉ trong một đêm lời đồn An Đồng giết mẹ đã lan rộng khắp nơi. Tốc độ đồn thổi còn nhanh hơn cả tốc độ lan truyền lời ca tiếng hát của mấy bà cô nhảy tuyên truyền ở quảng trường.
Có người tránh xa mảnh đất nhà họ An, cũng có người cố ý dẫn bạn bè đến xoi mói, muốn làm thám tử. Tóm lại, An Đông trước giờ đã ít ra khỏi nhà, giờ càng bị cô lập.
"Sau này cô đừng đến đây tìm tôi nữa."
Phong Quang đang nhổ tường vy, nhất thời sơ ý bị gai đâm, vì câu nói của An Đồng, cô không kịp kêu đau, quay phắt người lại hỏi:
An Đồng thở dài, vừa nắm lấy tay Hạ Phong vừa cầm băng dán cá nhân trên bàn dán lên vết thương cho cô, động tác nhẹ nhàng tránh làm cô đau: "Cô biết giờ đây ai có quan hệ với tôi đều không tốt mà."
"Vậy không có quan hệ gì với anh, tôi càng thấy không tốt!"
"Phong Quang!"
"Anh đừng hòng thay đổi suy nghĩ của tôi. Tôi biết, giờ người làm cũng không đến, anh nói có bác sĩ riêng cũng là lừa tôi mà thôi, một mình anh, không có tôi thì làm sao được?"
Phong Quang đứng dậy, cúi đầu nhìn chằm chằm vào chàng thanh niên trẻ ngồi trên xe lăn, nói như vậy, sẽ có khí thế hơn. An Đồng bị lời của cô chọc cười:
"Không có cô tôi vẫn sống tốt mà."
"Anh nói dối. Mỗi lần tôi đến, thời tiết tốt thì anh ngồi ở sân phơi nắng, nhìn một đóa hoa cũng có thể nhìn rất lâu. Trời mưa thì anh ngồi ngay cửa sổ, nhìn mưa rơi. Anh có biết mỗi khi nhìn anh một mình im lặng như vậy, trong lòng tôi thấy khó chịu lắm không?"
Đôi mắt An Đồng lóe sáng, hắn hỏi: "Phong Quang, cô nhìn trộm tôi à?"
Cô thẳng thắn: "Phải đó, tôi nhìn trộm anh đấy, không được à?" Mỗi khi nhìn thấy hắn một mình, cô luôn đau lòng mà muốn đứng kế bên hắn.
"Vậy mà tôi lại không biết..." An Đồng chống tay lên trán: "Cô còn loại sở thích này."
"Yên tâm đi, anh tắm rửa thay đồ tôi không có nhìn trộm đâu."
Cô vẫn có nguyên tắc mà. Tự nhiên hắn cảm thấy mình không nên vui mừng, ánh sáng trong mắt tối đi, hắn nở nụ cười vô cùng bi thương:
"Cuộc sống của tôi đã bị trộm mất rồi, không có sắc màu rực rỡ, đây chính là thế giới của tôi. Phong Quang, cô không nên bước vào."
"Nhưng tôi đã bước vào rồi, đứng ngay trước mặt anh, bên cạnh anh, dù anh muốn đuổi tôi đi cũng không được. Anh xem, giờ khoảng cách của chúng ta, gần đến nỗi tôi có thể kéo lấy tay anh."
Phong Quang nắm lấy tay hắn, vẻ mặt rất nghiêm túc, cô dùng hành động nói với hắn rằng mười con trâu cũng kéo không nổi cô quay về. Ngón tay An Đồng động đậy, cuối cùng cũng không nhịn nổi nắm lấy tay cô.
Bắt được ánh mắt ngạc nhiên không dám tin của cô, hắn cười bất đắc dĩ, nếu là trước đây hắn sẽ không đáp lại hành động thân mật này:
"Trồng hoa hồng trắng nhé."
"Được!" hỏi cô:
"Sao vậy?"
"Không nỡ buông tay anh."
"Vậy thì đừng buông."
"Được đó."
Cô trả lời ngọt ngào, cười thỏa mãn tiến gần hắn hơn. Cô đang định ngồi xuống nhìn hắn, thì đột nhiên bị hắn kéo ngồi lên đùi. Cô vội vàng muốn đứng dậy nhưng bị tay kia của hắn cản lại.
"Đừng động." Giọng hắn vang lên bên tai cô.
Phong Quang đỏ mặt nói: "Nhưng... vậy sẽ đè lên đùi anh."
"Không sao, em rất nhẹ."
Cô quá nhẹ, quá nhỏ nhắn. Hắn ôm chặt cơ thể mềm mại xinh xắn ấy vào lòng nhưng ôm thế nào cũng vẫn cảm thấy như đang không ôm gì:
"Dạ..." Cô trả lời nhẹ, gương mặt đỏ bừng.
Anh lại gọi tên cô: "Phong Quang."
"Sao vậy? Em còn chút tường vy đỏ chưa nhổ xong, không phải anh nói muốn trồng hoa hồng trắng sao?"
Vừa rồi cô nghĩ không rời xa hắn mới tốt, nhưng hành động thân mật này khiến cô mặt đỏ bừng, tim đập nhanh, không thể không chạy trốn. Chỉ còn một bông tường vy đỏ thôi."Bông tường vy đỏ này để lại."
Dưới ánh nắng, ánh mắt An Đồng trở nên ấm áp, không biết anh nhớ đến cái gì mà sắc mặt dịu dàng hơn nhiều:
"Chúng ta trồng bông hồng trắng ở xung quanh nó."
Phong Quang rất thích từ "chúng ta", cô cười xinh đẹp ngọt ngào:
"Được, thì để lại đóa tường vy đỏ đó."
Như vậy, chỉ có màu trắng tỉnh khiết đơn thuần xung quanh bông hoa tường vy đỏ kia, ngoài ra không còn màu gì khác nữa.
"Mẹ anh là người mẹ rất tốt."
Bỗng nhiên An Đồng nói, thật bất ngờ, trước giờ, hắn chưa từng chủ động nói chuyện gì liên quan đến mẹ. Phong Quang ngẩng đầu nhìn góc nghiêng hoàn mỹ của hắn, cô im lặng.
"Nhưng sau này bà phát hiện, một người mẹ chăm sóc đứa con bệnh tật, so với một người mẹ chăm sóc đứa con khỏe mạnh, sẽ được mọi người Phong Quang nắm lấy tay hắn. Hắn cúi đầu, lẩm bẩm:
"Anh không hiểu, có được sự chú ý và đồng cảm của người khác, thực sự có cảm giác thỏa mãn lớn đến vậy sao, vì nó, bà ấy liền để anh trở thành vật hy sinh."
Chỉ vì lý do đơn giản là giành được sự đồng cảm và chú ý mà An Đồng mất đi cuộc sống học tập của một người bình thường, mất đi quyền lợi chạy nhảy vui chơi.
Hắn ngồi trên xe lăn mười ba năm, nực cười nhất là mỗi ngày đều kiên trì tập luyện khổ cực dưới sự chỉ thị của bác sĩ và nụ cười của mẹ khi cổ vũ hắn. Đến bây giờ, mọi thứ hắn đều nhớ rõ. An Đồng không biết vì sao mình phải nhớ những ký ức đó, có lẽ là do không quên được.
"An Đồng." Giọng Phong Quang nhỏ nhẹ, nhưng rất rõ ràng:
"Bây giờ, cuộc sống của anh đã quay về rồi, không ai lấy trộm được nữa, em bảo đảm với anh." Nên, anh đừng lo!
Cô đã âm thầm giấu thi thể đó dưới gốc cây đa, không ai có thể phát hiện ra được. Hoa hồng trắng đã được trồng nhưng cũng phải một thời gian nữa chúng mới nở hoa. Trong khoảng thời gian chờ đợi này, Phong Quang đã học nấu ăn từ cô giúp việc nhà mình.
Mỗi lần nấu xong, cô sẽ bê bát chạy thẳng đến nhà An Đồng khiến cho Hạ Triều giận tím mặt, lầm bầm nói "con gái ngoại tộc."
Phong Quang không hề để tâm tới Hạ Triều. Người làm nhà An Đồng không đến nữa, cô không thích mỗi lần hắn thích ăn gì đều phải gọi đồ ăn ngoài, hôm nào không muốn ăn thì bỏ bữa. Như vậy không tốt cho sức khỏe của hắn.
Tuy nhiều năm nay An Đồng vì uống rất nhiều thuốc nên sức khỏe suy nhược, nhưng sau khi bỏ thuốc, triệu chứng phụ của thuốc sẽ biến mất theo thời gian. Có lẽ sẽ để lại tác dụng phụ, nhưng nếu bồi bổ các món dinh dưỡng cũng có thể sẽ giảm tối thiểu những tác dụng phụ kia. Nói thật thì sau mấy lần xuyên đến cổ đại, cô khá tin tưởng Đông y.
Phong Quang tay chống cằm nhìn An Đồng đưa muỗng canh cuối cùng vào miệng, cô cười thỏa mãn:
"Anh thấy canh gà hôm nay sao? Em bỏ thêm vài vị thuốc bắc nhiều hơn hôm qua, anh có thích không?"
"Thích, ngon lắm."
Hắn lấy khăn lau miệng, động tác tao nhã cao quý, từng cử chỉ hành động của hắn đều khiến người khác thấy đẹp mắt. Phong Quang nghiêng đầu, trong mắt cô, An Đồng đẹp như một thiên thần, xung quanh hắn còn An Đồng sớm đã quen với thói quen có chút biến thái này của cô, hắn cười nói:
"Hôm nay cũng đi học nửa ngày có sao không?"
"Không sao, dù sao em không đi học cha mẹ cũng không để em đói chết, họ sẽ nuôi em."
Cô nói không chút ý chí. Câu này nếu như bị người khác nghe được, chắc sẽ nói cô không có hoài bão, con nhà giàu ngồi ăn chờ chết.
Nhưng An Đồng lúc nào cũng duy trì nụ cười dịu dàng, trên người hắn không bao giờ nhìn thấy sự tồn tại của ác ý, ngoài sức khỏe của hắn không tốt, hắn hoàn mỹ đến thần tiên và con người cùng ghen tị.
"Anh có thể nuôi em."
Phong Quang vui mừng khôn xiết, nhưng cô vẫn cố kiềm chế: "Em khó nuôi lắm đấy, nuôi em cần tốn rất nhiều tiền."
"Không sao, em có thể thử xem có thể tiêu hết tiền của anh không."
Hiếm khi thấy hắn nói đùa, hắn đã tiếp nhận cơ nghiệp nhà họ An từ sớm, không cần đến công ty, chỉ cần một cú điện thoại, hắn cũng có thể vận hành tốt công ty.